MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 432

bình tâm.”

“Hãy trả tiền cho nó,” Eddie nói. “Cứ quay lại nói chuyện với nó đem theo
một túi giấy nhét đầy tiền.”

Không thua chị kém em, bố quát lên từ chiếc ghế bành, “Lại đây nào, con
trai, bố muốn kể con nghe chuyện này!” Tôi đi lên bậc tam cấp mái hiên.
Ông vỗ lên đầu gối để ra dấu nó đã thông thoáng, có thể ngồi lên. Tôi muốn
đứng hơn. Bố nói, “Con biết còn ai nữa cũng từng bị xem thường không?
Socrates. Đúng thế. Socrates. Đúng thế. Một lần nọ ông ta đang nói chuyện
triết lý với vài người bạn thì một gã nhà quê không ưa điều ông ta nói bước
đến trước mặt rồi đá vào mông ông ta mạnh đến nỗi chính gã ngã nhào
xuống đất. Socrates ngước nhìn gã đàn ông và mỉm cười nhân hậu. Ông ta
đón nhận sự việc với một sự bình tĩnh kinh ngạc. Một người thấy vậy hỏi,
‘Tại sao ông không làm gì, hoặc nói gì đi?’ và Socrates trả lời, ‘Nếu ông bị
một con la đá vào mình, ông có quở trách nó không?’”

Bố phá ra cười hô hố. Người ông lắc lư mạnh đến nỗi tôi thấy mừng vì đã
quyết định không ngồi lên đầu gối ông. Nó đang nẩy lên như con bò tót.
“Hiểu chưa? Hiểu chưa?” bố hỏi tôi qua tràng cười.

Tôi lắc đầu, dù trong thâm tâm đã hiểu ra. Nhưng, thành thực mà nói, tôi
nhất định sẽ quở trách con la vì đã đá tôi. Thậm chí có thể tôi còn vật nó
xuống đất. Nó là con la của tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Tuy vậy, mấu chốt
của vấn đề là tôi đã hiểu được mấu chốt của vấn đề, song nó cũng chẳng thể
giúp ích được gì cho tôi hơn so với những đề xuất bất khả thi của Eddie hay
Anouk. Phải nói là, bố và Eddie và Anouk, những ánh sáng tôi có để dẫn
dắt mình qua thời thơ ấu, chẳng làm được gì ngoài dẫn tôi đến những bức
tường gạch.

***

Vài tuần sau tôi đến nhà của Brett. Nó đã dụ khị tôi đến đó với lời hứa hẹn
sẽ cho tôi ăn bánh chocolate. Nó nói muốn thử răng mới. Khi chúng tôi rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.