MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 434

Thầy White bật cười. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy răng ông. Chúng không
xấu. Ông đi đến và thọc ngón tay vào cái bát rồi nếm lớp chocolate dày.

“Thế nào, Jasper, bố em khỏe không?”

“Thầy biết đấy ạ, bố em vẫn thế mà.”

“Ông ta đúng là đã ăn thua đủ với tôi đấy,” ông nói, cười khì.

“Em mừng là thầy nghĩ thế ạ,” tôi đáp.

“Thế giới cần những người nồng nhiệt,” thầy White nói, cười mỉm.

“Em nghĩ vậy,” tôi nói, và khi thầy White đi lên lầu, tôi nghĩ đến tất cả
những giai đoạn rối loạn tâm lý kéo dài của bố, đó là những khi mà nồng
nhiệt đồng nghĩa với nhớ giật nước bồn cầu.

Phòng của Brett trông chẳng khác gì phòng của một đứa trẻ vị thành niên
điển hình, trừ mỗi chuyện nó quá ngăn nắp đến độ tôi cảm thấy hơi thở của
mình có thể làm xáo trộn mọi thứ. Có vài bức ảnh đóng khung trên bàn,
trong đó có một bức chụp Brett và thầy White đang đứng khoác tay lên vai
nhau trên một sân vận động - trông họ như hai diễn viên trong một bộ phim
truyền hình ủy mị về tình cha con. Thậm chí trông nó chẳng đời thật tí nào.
Đầu giường của Brett có một cây thập tự rất to treo trên tường.

“Cái đó để làm gì?” tôi sợ hãi hỏi.

“Nó là của mẹ tớ.”

“Bà ấy bị làm sao?”

“Ung thư dạ dày.”

“Ôi.”

Brett chậm rãi bước đến cửa sổ, những bước ngập ngừng, tựa như đang
băng qua địa hình lạ lẫm trong đêm tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.