Tôi không cần phải xem. Tôi biết đó là Brett. Làm sao tôi biết? Vì Charlie
đang đứng cạnh tôi trên bờ vực, và đứa bạn duy nhất còn lại của tôi là Brett.
Tôi đã cá nhân hóa bi kịch này; tôi biết sự việc có liên quan gì đó với mình
- và tôi đã đúng.
“Là Brett White!” một giọng nói xác nhận từ phía dưới.
Thầy White đang đứng ở ngay đấy, nhìn xuống như tất cả chúng tôi. Ông
đứng thẳng dậy và chân lảo đảo. Trước khi ông chạy xuống lối mòn, lội
xuống biển và ôm đứa con trai đã chết trong tay và khóc nức nở cho đến khi
cảnh sát lấy Brett đi từ đôi tay lạnh ướt sũng của ông, có một khoảnh khắc
dài mọi người đã há mồm nhìn ông và ông chỉ đứng đấy trên bờ vực, sụp đổ
như một tàn tích La Mã.
II.
Thư tuyệt mệnh của Brett vào tay nhầm người. Mấy đứa học sinh thọc
mạch tìm thấy bức thư trong tủ khóa của Brett, và trước khi được chuyển
đến người có thẩm quyền, lá thư đã bị chuyền qua tay toàn trường. Nó như
thế này:
Đừng buồn vì tôi trừ phi bạn đã chuẩn bị tinh thần để buồn cả đời. Nếu
không thì hãy quên chuyện này đi. Vài ba tuần khổ sở rơi lệ và tiếc nuối thì
có ích gì nếu một tháng sau bạn lại cười nói như trước? Không, hãy quên
chuyện này đi. Cứ việc quên nó đi.
Cá nhân tôi nghĩ thư tuyệt mệnh của Brett khá hay. Nó đi thẳng vào trọng
tâm vấn đề. Brett đã đo lường chiều sâu của cảm xúc con người, phát hiện
ra rằng nó rất nông cạn, và nói lên điều đó. Làm tốt lắm, Brett, cho dù giờ
này cậu đang ở đâu! Brett đã không rơi vào cái bẫy thường gặp ở hầu hết
những lá thư tuyệt mệnh khác - người ta lúc nào cũng tìm cách đổ lỗi hoặc
cầu xin tha thứ. Hiếm có người nào để lại những chỉ bảo có ích về việc nên