MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 44

“Đây là thang của tôi. Tôi cho anh ấy mượn năm ngoái, vậy mà khi tôi đòi,
anh ấy thề là đã trả lại cho tôi rồi.”

“Còn lũ trẻ thì sao?”

“Ôi trời... lũ trẻ.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng?”

“Chúng sẽ không sao đâu. Chúng vẫn còn có mẹ mà.”

“Nhưng chúng sẽ không có cái thang này. Nó là của tôi.”

Rồi bố ngủ thiếp đi.

Bố tỉnh dậy trên giường, ốm nặng hơn bao giờ hết. Bác sĩ bảo với việc bò
nửa cây số để nhìn thấy xác chết đầu tiên trong đời mình, bố đã chỉnh lùi
sức khỏe mình lại, như nó là cái đồng hồ đã được bố chỉnh lại giờ mùa hè.
Sau khi ông bác sĩ về, mẹ ngồi ở mép giường, khuôn mặt chùng xuống của
bà cách mặt bố hai centimet, và bà bảo với bố bằng một giọng gần như tội
lỗi rằng bà có mang. Bố quá yếu không nói nổi lời chúc mừng, và bố cứ
nằm đấy khi bà gõ vào trán bố, cử chỉ mà bố rất thích cho đến tận bây giờ,
dù chuyện gõ vào trán thì chẳng êm dịu tẹo nào.

***

Trong những tháng tiếp theo, khi tình trạng bố ngày càng tệ hơn, người mẹ
có mang của bố ngồi xuống cạnh bố và để bố chạm vào bụng bà, nó đang
lớn lên một cách kinh dị. Thỉnh thoảng bố cảm nhận được cái đạp hoặc có
lẽ là cú cụng đầu của bào thai bên trong. Có lần, khi bà tưởng bố đã ngủ
say, bố nghe bà thì thầm, “Thật đáng tiếc con không được nhìn mặt em.”

Rồi sau đó, đúng vào lúc bố yếu nhất và thần chết đang thè lưỡi liếm láp,
thì một chuyện ngoài dự đoán xảy ra.

Bố đã không chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.