MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 45

Nhưng bố cũng không sống.

Thật tình cờ, bố chọn giải pháp thứ ba: bố rơi vào hôn mê. Tạm biệt cuộc
sống, tạm biệt sự tỉnh táo, tạm biệt ánh sáng, cái chết quá tệ, xin chào thinh
không. Đấy là một địa ngục thực sự. Bố lẩn trốn ở chính giữa vòng tay dang
rộng của cái chết và cánh tay khép lại của sự sống. Bố ở chốn hư không,
tuyệt đối hư không. Thực tình, con thậm chí không thể rơi vào tình trạng lấp
lửng từ một cuộc hôn mê được.

Hôn mê

Tình trạng hôn mê của bố không giống bất kỳ những gì mà bố từng đọc: bố
đã nghe nói người ta bị hôn mê trong lúc đang kể chuyện tiếu lâm và bốn
mươi hai năm sau tỉnh dậy kể nốt câu cuối. Đối với họ, hàng chục năm
quên lãng chỉ là một tích tắc của sự hư không, tựa như họ đã đi qua một cái
lỗ sâu của Sagan

[3]

, thời gian cuộn mình lại, và họ bay xuyên qua nó trong

một phần mười sáu giây.

Mô tả những suy nghĩ, ảo giác, và sự xúc động mà bố đã có trong cơn hôn
mê ấy là điều hầu như không thể. Nó không phải là sự hư không, vì đã có
một chút gì (khi con bị hôn mê, ngay cả bất cứ gì cũng là tốt), nhưng bố còn
quá nhỏ để hiểu tường tận sự việc này. Dù sao, bố có thể nói là mình nằm
mơ và thấy rất nhiều ảo giác, cứ như đã nốc quá nhiều thuốc gây ảo giác
làm từ xương rồng Mexico vậy.

Không, bố sẽ không cố mô tả điều không mô tả được, chỉ có thể nói rằng bố
đã nghe được những âm thanh mà lẽ ra bố không thể nghe và thấy những
thứ mà lẽ ra bố không thể thấy. Điều bố sắp nói nghe có vẻ điên rồ - hay tệ
hơn, là huyền bí, và con biết bố không thiên về hướng đó - nhưng nó là thế
này: nếu con xem tâm trí bất tỉnh như một chiếc thùng to, thông thường nắp
thùng mở ra và những cảnh tượng, âm thanh, sự việc, rung động xấu, và sự
xúc động đổ ào ào vào đấy trong những giờ tỉnh táo, nhưng khi không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.