MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 46

giờ tỉnh táo nào cả, không hề có, trong nhiều tháng hay thậm chí nhiều năm,
và nắp thùng đóng lại, thì rất có khả năng tâm trí không yên ấy, khát khao
được hoạt động, sẽ với sâu xuống thùng, tít xuống dưới đáy của sự bất tỉnh,
vét lên cơ man nào là những thứ bị các thế hệ trước bỏ lại đấy. Đây là cách
lý giải của Jung

[4]

và bố còn không biết mình có thích Jung hay không,

nhưng chẳng còn thứ gì khác trên kệ sách có thể lý giải được những thứ bố
đã thấy mà lẽ ra không thấy được, để đánh giá những thứ bố nghe mà lẽ ra
không nghe được.

Để bố thử giải thích theo cách khác nhé. Có một truyện ngắn của Borges
tựa đề “Aleph”. Trong truyện, Aleph, ẩn dưới bậc thứ mười chín của chiếc
thang trong hầm rượu, là một cánh cửa bí ẩn từ ngàn xưa dẫn đến mọi điểm
trong vũ trụ - bố không đùa đâu, từng điểm đơn lẻ một - và nếu con nhìn
vào nó, con sẽ thấy, ái chà, tất tần tật mọi thứ. Bố đang đưa ra một giả
thuyết rằng ở nơi nào đấy trong những phần cổ xưa của bản thân chúng ta
có thể tồn tại một cánh cửa như vậy, nằm lặng lẽ trong một khe nứt hay kẽ
hở hoặc trong những nếp gấp trí nhớ về sự ra đời của ta, chỉ có điều, thông
thường ta không bao giờ chạm đến nó hoặc nhìn thấy nó vì sự sống thường
ngày đã chất đống hàng núi phân lên trên nó. Bố không nói là mình tin vào
chuyện này, bố chỉ đưa ra lời giải thích tốt nhất mà bố nghĩ ra được cho tới
nay về cội rễ của món hổ lốn hình ảnh và âm thanh chớp tắt quay cuồng
chóng cả mặt trước chính con mắt và lỗ tai của tâm trí bố. Nếu tâm trí có
mắt được thì tại sao lại không có tai được? Không biết chừng con cũng nghĩ
là làm gì có những thứ như lỗ mũi của tâm trí. Nói thật nhé, có đấy. Và
cũng như Borges trong câu chuyện của ông ta, bố không thể mô tả chính
xác nó vì những ảo giác của bố xảy ra cùng lúc, còn ngôn ngữ, mang tính
liên tiếp, đồng nghĩa với việc bố phải ghi chép lại theo cách đó. Vì thế hãy
dùng trí tưởng tượng của con, Jasper ạ, khi bố kể con nghe một phần tỉ tỉ tỉ
những gì bố thấy:

Bố thấy tất cả những buổi bình minh đến quá sớm, những buổi trưa nhắc
người ta nhớ phải nhanh lên, những buổi hoàng hôn thì thầm “Tôi không tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.