MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 497

sự mất mất của một người lạ nổi tiếng, thì bạn cũng không thể chế nhạo một
trái tim đau buồn.

Tôi gấp tờ báo lại, hoang mang hơn trước. Từ phòng kế bên tôi có thể nghe
thấy tiếng ti vi; nghe như bố đang thử volume để xem nó có thể lớn đến
mức nào. Tôi bước vào. Ông đang xem một bộ phim khiêu dâm nhẹ đêm
khuya về một nữ thám tử phá các vụ án mạng bằng cách khoe ra cặp đùi
cạo nhẵn nhụi. Dù vậy, ông đang không nhìn lên màn hình; ông đang nhìn
vào cái miệng bé tí hình oval của một lon bia. Tôi ngồi xuống cạnh ông, và
chúng tôi chẳng nói gì suốt một lúc. Đôi khi không nói gì là việc thật dễ
dàng, khi khác đó lại là việc vắt kiệt sức hơn cả nhấc những chiếc đàn
dương cầm.

“Sao bố không đi ngủ?” tôi hỏi.

“Cảm ơn, bố,” ông đáp.

Tôi ngồi đấy cố nghĩ ra câu gì thật mỉa mai để đáp trả, nhưng khi bạn đặt
hai câu chỉ trích mỉa mai cạnh nhau, chúng chỉ nghe khó chịu thêm thôi. Tôi
quay trở lại mê cung và đến bên Hỏa ngục trên giường tôi.

“Sữa đâu?” cô ấy hỏi khi tôi bò vào bên cạnh.

“Nó bị vón cục,” tôi nói, nghĩ đến bố với những cục u bên trong người ông.
Anouk và Eddie nói đúng - ông đã trượt trở lại vào một cơn trầm cảm. Tại
sao lại là lần này? Tại sao ông lại thương tiếc cho ngôi sao nhạc rock này
trong khi ông chưa từng nghe nói đến anh ta? Liệu ông có bắt đầu thương
khóc cho mọi cái chết trên Trái đất này hay không? Liệu còn thú vui nào
tốn kém thời gian hơn không?

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, Hỏa ngục đã bỏ đi. Đó là chuyện mới.
Chúng tôi rõ ràng đã rơi vào một đợt thoái trào mới - ngày trước chúng tôi
thường lay nhau ra khỏi cơn hôn mê để báo rằng sẽ đi. Giờ thì cô ấy lẳng
lặng chuồn đi, có lẽ để tránh câu hỏi “Lát nữa em định làm gì?” Cái chòi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.