MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 53

sẵn sàng. Mí mắt bố nặng cả tấn, nhưng bố không cho chúng hưởng sự thỏa
mãn được nhắm lại. Bố sợ cơn hôn mê đang chờ đợi.

Mất một giờ để Terry rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa.

“Anh ngủ ngon nhỉ,” nó nói.

Bố gật đầu nhưng chẳng nghĩ ra được gì để nói. Hình ảnh đứa em khiến bố
thật khó mà cưỡng lại. Bố cảm thấy âu yếm một cách lạ lùng và muốn một
cái ôm, nhưng quyết định tốt hơn cứ giữ khoảng cách. Hơn bất kì thứ gì
khác, bố chỉ không thể chấp nhận sự thật là hai đứa trông chả có điểm nào
giống nhau. Bố biết hai đứa có bố đẻ khác nhau, nhưng trông cứ như mẹ
không có một gene trội duy nhất nào trong toàn cơ thể bà. Trong khi bố có
nước da vàng nhờn, cái cằm nhọn, tóc nâu, răng hơi hô, và đôi tai ép sát vào
đầu như thể đang chờ cho ai đó đi qua, thì Terry lại có tóc vàng hoe dày,
mắt xanh, nụ cười như bưu thiếp nha sĩ và làn da sáng lấm tấm tàn nhang
màu cam xinh xắn; những đặc điểm của nó cân đối hoàn hảo, như một đứa
bé manơcanh.

“Anh có muốn xem cái lỗ của em không?” nó đột ngột nói. “Em đã đào một
cái lỗ ở sau vườn.”

“Để sau đi, nhóc. Anh hơi mệt.”

“Xem nào,” bố dượng cau có nói. Ông ấy đang đứng ở cửa trừng mắt nhìn
bố. “Mày cần không khí trong lành.”

“Bây giờ con không đi được,” bố đáp. “Con thấy yếu lắm.”

Thất vọng, Terry vỗ chiếc chân bị teo của bố và chạy ra ngoài chơi. Bố nhìn
nó từ cửa sổ, một quả bóng năng lượng nhỏ giẫm đạp lên các luống hoa,
một vệt lửa nhỏ nhảy vào nhảy ra khỏi cái lỗ mà nó đã đào. Trong lúc bố
nhìn nó, bố dượng cứ lượn lờ ở cửa phòng, với đôi mắt rực lửa và nụ cười
nhếch mép của một ông bố.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.