MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 55

trên giường. Con xem, giờ đây thật khó ai tin nổi, nhưng chẳng hiểu sao, dù
bố tàn tật như thế, bố vẫn theo kiểu nào đấy trở thành anh hùng đối với
Terry. Nó ngưỡng mộ bố. Nó thần tượng bố. Khi bố nằm cả ngày trên
giường, Terry cũng nằm cả ngày trên giường. Khi bố nôn, Terry nhét ngón
tay vào cổ họng nó. Hễ bố nằm dưới tấm drap giường cuộn mình thành quả
bóng, run lập cập không kiểm soát vì sốt, thì Terry cũng cuộn mình và run
lập cập. Thật dễ thương biết bao.

Bố dượng tỏ ra thật đáng sợ với nó, đứa con trai độc nhất của ông, và ông
dồn hết sức lực tinh thần để dự đoán ra những chuyện tương lai hãi hùng,
tất cả là tại bố.

Một ngày nọ ông nảy ra một ý, đối với một người làm bố mà nói thì đó
không phải là ý tồi. Nếu con của anh có một nỗi ám ảnh bệnh hoạn, cách
duy nhất để dứt nó ra là thay thế bằng một nỗi ám ảnh lành mạnh. Nỗi ám
ảnh bố dượng chọn để dụ dỗ Terry khỏi ước mơ được trở thành người tàn
tật mang rặt phong cách Úc, hệt như vết cắn của nhện funnel-web

[8]

ở đầu

gối.

Thể thao.

***

Hôm ấy là Giáng sinh. Terry được tặng một quả bóng. Bố dượng nói với nó,
“Chà, bố con ta đi chơi trò ném bóng, nhé?” Terry không muốn đi vì nó biết
bố sẽ ở trong phòng. Bố dượng kéo bàn chân nó xuống và lôi nó vừa quẫy
đạp vừa la hét ra ngoài ánh mặt trời. Bố xem họ qua cửa sổ. Terry giả vờ
khập khiễng. Mỗi khi bố dượng ném bóng, Terry chạy tập tễnh trên sân để
bắt lấy.

“Con thôi cái kiểu đi khập khiễng ấy đi!”

“Con không làm thế được!”

“Chân con có bị làm sao đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.