MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 533

Tối hôm ấy chúng tôi đến một quán rượu. Khách khứa rất đông, và khi tôi
đi lấy thức uống, tôi liên tục bị huých cùi chỏ. Mọi người chen chúc ở quầy
bar, cố gắng thu hút sự chú ý của nhân viên pha rượu. Vài khách hàng sốt
ruột vẫy tiền trong không khí tựa như muốn nói, “Nhìn đây! Tôi có đồng
tiền mạnh này! Bán cho tôi trước đi! Bọn họ muốn trả bằng trứng!”

Khi tôi trở về chỗ Hỏa ngục, cô ấy nói, “Chúng ta cần nói chuyện.”

“Anh tưởng chúng ta đang nói chuyện chứ.”

Cô ấy chẳng trả lời trả vốn. Cô ấy thậm chí không thèm xác nhận hay phủ
nhận rằng chúng tôi vừa mới nói chuyện khi nãy.

“Dù sao thì,” tôi nói, “tại sao em lại muốn mở đầu cuộc nói chuyện bằng
cách nói chúng ta cần nói chuyện? Em muốn nói chuyện á? Nói đi!”

Tôi cảm thấy nóng mặt, vì tôi biết không ít thì nhiều chuyện gì sắp đến. Cô
ấy sẽ chia tay tôi. Mùa đông đã đột ngột bước vào cơ thể tôi.

“Nói đi,” tôi bảo. “Anh đang nghe đây.”

“Anh sẽ không chịu để cho chuyện này dễ dàng với em, phải không?”

“Đương nhiên là không. Anh là cái gì, ông thánh chắc? Em tưởng anh là
người đặc biệt không biết ích kỉ à? Anh có yêu kẻ thù của mình không?
Anh có tình nguyện đi nấu ăn từ thiện không?”

“Im đi, Jasper, và để em suy nghĩ.”

“Ban đầu em muốn nói chuyện. Giờ em muốn suy nghĩ. Em chưa nghĩ ra à?
Em không ít nhất cũng soạn sẵn một bài diễn văn trong đầu em trước khi đi
ra ngoài tối nay ư? Đừng nói với anh là em sẽ tùy cơ ứng biến nhé! Đừng
nói với anh đây là chuyện em mới nghĩ ra tức thì!”

“Chúa ơi! Im đi một phút cho tôi nhờ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.