MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 565

Tôi mỉm cười. Tôi cảm nhận được sức nặng của nụ cười mình. Nó nặng quá
đỗi.

Sự ra đi của nó sợ rằng sẽ kéo dài một thế kỉ, song lại kết thúc nhanh gọn
bất ngờ. Sau khi nó nói, “Con sẽ gọi điện cho bố,” tôi lắng nghe giai điệu
thịnh nộ trong tiếng bước chân nó xa dần, tôi muốn gọi nó lại, và dằn vặt nó
để nó phải giữ liên lạc với tôi.

Nó đi rồi.

Tôi lẻ loi.

Sự hiện diện của tôi đè nặng lên tôi, tựa nụ cười bê tông của tôi lúc ấy.

Thế đấy! Nó đã bỏ tôi lại trong kẽ hở tối tăm của tôi, trong cơn gió lốc hiu
quạnh của tôi. Con cái là một thất bại hoàn toàn, đúng không? Tôi không
biết làm sao người ta có thể tìm thấy bất kì sự hài lòng lâu dài nào từ bọn
chúng.

Tôi không thể tin được rằng nó đã đi.

Con trai tôi!

Tinh trùng đã bơi đi của tôi!

Ca phá thai thất bại của tôi!

Tôi bước ra ngoài và nhìn lên những vì sao xăm lên nền trời đêm. Đó là một
đêm từ tính mạnh, khi bạn cảm thấy mọi thứ hoặc là hút về phía cơ thể bạn
hoặc là bị đẩy ra khỏi nó. Suốt thời gian qua tôi đã nghĩ rằng con trai mình
đang cố gắng trở thành hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương, nhưng
không phải - nó đã trở thành ảnh ngược của tôi, và điều đó đã cướp nó đi
mất.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.