MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 571

tiếng Ý) - khiến người ta nhớ đến vài câu trong bài thơ được ca ngợi của tác
giả cuối cùng:

Khoảnh khắc chua cay ấy là gì

Mà có tên gọi là Cuộc đời?

Oscar gác máy với một nét mặt hơi khó hiểu. Tôi tấn công. “Nghe này,
Oscar, tôi đâu có cho phép cậu bàn tán về tên tuổi của em trai tôi. Việc này
chẳng liên quan gì đến nó cả.”

“Tôi đang rót vốn cho kế hoạch này. Tôi không cần sự cho phép của ông.”

“Ơ mà - đúng thật. Cậu không cần.”

“Nghe đây, Martin. Ông nên biết ơn tôi. Trong suy nghĩ của tôi, em trai ông
là một gã điên nguy hiểm mà nước Úc chẳng việc gì phải tung hô...”

“Nó chính là như thế!” Tôi nói to, rùng mình đến tận xương. Bởi một thực
tế là chưa có ai từng trình bày ý kiến hiển nhiên này.

“Ừ, người mù cũng thấy thế mà. Vấn đề là, ông ta rõ ràng được cả quốc gia
này ngưỡng mộ, và mối liên hệ mật thiết của ông với ông ta đem đến cho
ông sự tín nhiệm mà ông cần đón nhận nghiêm túc.”

“Được thôi, nhưng tôi...”

“Ông hẳn không muốn chúng ta dông dài về chuyện này. Đây là kế hoạch
của ông, đây là lượt nổi tiếng của ông, và ông hẳn không muốn đứa em trai
chết từ đời tám hoánh của ông làm lu mờ ông cả sau khi ông ta đã chết.”

“Anh bạn ơi, chính xác là như vậy đấy.”

“Sau tuần đầu tiên này, Marty ạ, sẽ đến lượt ông, đừng lo.”

Tôi phải thừa nhận, Oscar Hobbs đúng là một quý ông lịch lãm. Thực ra,
cậu ta làm tôi say mê hơn mỗi lần tôi gặp cậu. Cậu ta có vẻ như hiểu tôi lập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.