MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 573

năm nữa mọi người ở Úc mới trở thành triệu phú, đấy là chưa kể đến tốc độ
tăng dân số.”

“Hoặc giảm.”

“Hoặc giảm. Hiển nhiên, để số triệu phú Úc tăng theo cấp số nhân, chúng ta
cần tăng khoản tiền gửi lên một đô la mỗi năm, vậy là trong năm thứ hai
chúng ta gửi hai đô la một tuần - như thế là 40 triệu phú một tuần, hay
2.080 triệu phú một năm; năm thứ ba ta gửi ba đô la - 60 triệu phú một tuần,
hay 3.120 triệu phú một năm; và cứ như thế cho đến khi mỗi người Úc là
một triệu phú.”

“Đấy là sáng kiến của ông.”

“Đấy là sáng kiến của tôi!”

“Ông biết sao không?” cậu ta nói. “Nó đơn giản đến độ có thể trở thành
hiện thực.”

“Ngay cả khi không thể,” tôi đáp, “ta còn làm được gì khác với khoảnh
khắc chua cay có tên gọi Cuộc đời này chứ?”

“Martin. Đừng nói vậy trong lúc phỏng vấn, được không?”

Tôi gật đầu, ngượng ngùng. Có lẽ cậu ta không nhận ra câu trích dẫn vì tôi
không nói nó bằng tiếng Ý.

***

Đêm hôm ấy Eddie đến nhà tôi trong bộ dạng quen thuộc, quần mới là và
áo sơ mi thẳng thớm, cùng khuôn mặt khiến tôi thắc mắc chẳng biết người
ta có trưng bày manơcanh châu Á trong các cửa hiệu bách hóa châu Á hay
không. Đã lâu tôi không gặp gã. Eddie lúc nào cũng biến mất rồi xuất hiện.
Gã là thế mà. Trông thấy gã, tôi chợt nhớ tới ý nghĩ của mình rằng ngay từ
đầu tay này đã ghét tôi đến tận xương tủy. Tôi chăm chú quan sát gã. Gã
không để lộ điều gì. Có thể gã đã giả vờ thích tôi quá lâu đến nỗi quên mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.