MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 574

rằng gã không hề thích. Mà tại sao gã lại giả vờ thích tôi mới được? Vì một
cái bẫy nham hiểm nào? Có thể chẳng có gì - để xoa dịu nỗi cô đơn của gã,
chỉ thế thôi. Tôi chợt thấy thương cho tất thảy chúng tôi.

“Ông biến đi đâu thế?” tôi hỏi.

“Thái Lan. Ông sẽ thích Thái Lan, ông biết không. Ông nên nghĩ đến việc
tới đó.”

“Vì cái quái gì mà tôi lại thích Thái Lan? Tôi sẽ cho ông biết những nơi tôi
thích: Vienna, Chicago, Bora Bora, và St. Petersburg vào những năm 1890.
Thái Lan thì tôi không chắc lắm. Ông làm gì ở đó?”

“Có phải là tôi thấy ảnh của ông trên trang nhất báo hôm nay không nhỉ?”

“Hẳn vậy rồi.”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tôi kể với gã chuyện gì đang xảy ra. Khi Eddie lắng nghe, đôi mắt dường
như chìm sâu vào sọ gã.

“Nghe này,” gã nói, “bây giờ tôi chẳng làm gì cả. Dạo gần đây mọi chuyện
với tôi không được tốt đẹp lắm, như ông biết đấy. Không biết ông có cần
giúp gì trong phi vụ biến người ta thành triệu phú này?”

“Có thể,” tôi đáp. “Tại sao không?”

Đúng là Eddie đã gặp toàn vận đen. Gã cũng làm gì hỏng nấy; các câu lạc
bộ thoát y mà gã điều hành (trong đó có một cái đã bị tôi dùng xe làm hỏng
một phần khi tôi suy sụp tinh thần) đã bị cảnh sát đóng cửa vì ở đó có gái vị
thành niên thoát y. Mấy câu lạc bộ này cũng nổi tiếng với các vụ mua bán
ma túy, và vào một đêm có một vụ đọ súng chết người, một vụ khá là
nghiêm trọng. Trong suốt những thảm họa này, Eddie đã đặc biệt giữ được
bình tĩnh, và tôi nghi ngờ đấy cũng không phải là vẻ bề ngoài. Gã có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.