MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 598

Tôi nhớ dạo mới đầu, ngay sau buổi tiệc triệu phú, nó gọi điện thoại cho tôi.

“Bố đang làm cái quái gì vậy?” nó nói khi tôi nhấc máy lên.

“Chào, con trai,” tôi đáp, biết cách tấn công nó vào nơi đau nhất.

“Chuyện này sẽ có kết cục tồi tệ. Bố biết thế mà.”

“Con có đến dự đám cưới bố không?”

“Bố đùa à. Ai mà thèm lấy bố?”

“Caroline Potts.”

“Bạn gái cũ của em trai bố?”

Thằng khốn! Nó tỏ ra tử tế hơn một chút thì có chết chóc gì đâu? Thôi
được, trong những năm qua tôi đã quấy rối nó bằng bạo hành tinh thần lặp
đi lặp lại, nhưng tôi đâu phải cố ý làm thế, chỉ vì yêu thương nó mà thôi. Ít
ra nó cũng có thể ủng hộ tôi một chút cho khoảnh khắc hạnh phút duy nhất
trong đời tôi, thay vì nhắc đến thằng em trai chó chết của tôi. Dù không chỉ
Jasper làm thế. Từng bản tin về tôi, từng tin một, đều nhắc đến tôi với tư
cách là anh trai của Terry Dean. Họ không chịu thôi đi. Thằng khốn ấy đã
chết hai mươi năm rồi!

Tôi muốn kêu gọi dân chúng Úc quên nó đi, nhưng trí nhớ đâu có dễ uốn
nắn như thế. Vì vậy tôi phải tươi cười và chịu đựng, ngay cả khi tôi thấy nét
mơ màng trên mặt Caroline mỗi khi Terry Dean được nhắc đến.

Khi Jasper đến lễ cưới, nó nhìn Caroline chằm chằm như thể đang cố tìm
hiểu tâm lý của một kẻ đánh bom liều chết. Tôi đã không gặp nó một thời
gian dài sau đó. Nó trốn biệt giữa sự hỗn độn và mất trật tự của những ngày
huy hoàng đó. Nó chưa một lần chúc mừng tôi hay nhắc đến tất cả những
cải cách, những cuộc phỏng vấn, tranh luận, bài diễn văn, và những cơn ho
trước công chúng của tôi. Nó giữ im lặng trước bề ngoài phờ phạc và te tua
của tôi do các đợt hóa trị, và khi tôi bắt đầu, vô cùng nhẹ nhàng, không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.