MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 600

ngoài cửa sổ ở phía đối diện của căn phòng, trông như đang chờ đợi nhân
loại tiến hóa đến cấp tiếp theo. Khi tôi nhìn nó, tôi nảy ra suy nghĩ kì lạ
rằng tôi đọc được suy nghĩ của nó. Chúng xuất hiện như một lời thì thầm
trong đầu tôi: Tại sao khi chúng ta vừa trút bỏ lông lá và biết cách đứng
thẳng lưng, chúng ta đã thôi tiến hóa, cứ như làn da mịn màng và một tư
thế đẹp là tất cả?

“Jasper,” tôi gọi.

Nó quay lại và nhìn tôi vẻ không đồng tình. “Bố đang làm gì ở đây?”

“Bố bị U.”

“Bị gì cơ?”

“Bị cái U ấy đấy.”

“Bố đang nói gì vậy?”

“Bố bị ung thư,” tôi nói. “Nó đã tràn lan trong phổi bố. Bố tàn đời rồi.” Tôi
cố gắng tỏ ra vẻ dửng dưng, như thể tôi từng bị ung thư mỗi tháng một lần
trong suốt cuộc đời mình và giờ đây - thật phiền toái - tôi lại mắc bệnh lần
nữa.

Jasper há miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào. Chúng tôi không cử
động. Ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy trên đầu. Gió thổi giấy tờ trên bàn
nó sột soạt. Jasper nuốt nước bọt. Tôi có thể nghe tiếng nước bọt trôi xuống
thực quản nó. Chúng tôi tiếp tục bất động. Chúng tôi như nhân loại trước
khi biết nói, những con người thời đồ đá trong một góc làm việc khép kín.

Cuối cùng nó lên tiếng. “Bố định làm gì?”

“Bố không biết,” tôi đáp.

Jasper hiểu điều mà đa số người khác không hiểu: rằng kẻ sắp chết vẫn có
những quyết định quan trọng cần thực hiện. Tôi biết nó định hỏi tôi liệu tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.