MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 615

cùng thì họ cũng có một vụ án phải giải quyết. Tôi giống như một tòa nhà
vô chủ nằm trong diện giải tỏa, và mọi người đang vây xung quanh để xem.

Hi vọng duy nhất của tôi là cố gắng trả lại ít tiền, biết đâu làm thế sẽ xoa
dịu họ phần nào. Tôi sẽ kiên trì thuyết phục rằng tôi cũng bị lừa bịp như họ,
và rằng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để trả lại từng xu, dù
cho tôi có phải làm việc đó cả đời. Đó là một kế hoạch yếu ớt, nhưng tôi
vẫn thử. Tôi phải bán mê cung của mình. Thật đau lòng khi phải chia tay
với thứ mà tôi đã thiết kế thật tỉ mỉ và thổi vào sự sống, không phải để đạt
được mơ ước hạnh phúc mà để đạt được một mơ ước về sự ngờ vực và lòng
căm thù sâu sắc, một mơ ước ẩn nấp, một mơ ước mà tôi đã biến thành sự
thật - nó đã che giấu tôi một cách trung thành trong nhiều năm.

Vào ngày đấu giá, người nào có miệng biết nói cũng khuyên tôi không nên
đến, nhưng tôi không thể cưỡng lại mong muốn nhìn xem ai sẽ là chủ sở
hữu mới. Jasper cũng có ở đó; dù sao thì, cái chòi của nó sẽ bị bán kèm theo
mê cung, cái chòi mà cả hai chúng tôi đã giả vờ do mình tự tay dựng lên. Số
người có nhã ý mua lên đến một nghìn. Tôi không biết bao nhiêu người có
ý định mua thật và bao nhiêu người đến chỉ để hóng hớt.

Tôi cảm thấy một cơn rùng mình buồn nôn khi tôi đến nơi. Mọi người đều
nhìn tôi và rì rầm. Tôi quát lên rằng lầm bầm là sự thoái hóa của lời nói.
Chẳng ai nói gì sau đó. Tôi chọn chỗ đứng dưới cái cây mà tôi ưa thích,
nhưng nó không xoa dịu sự bại trận của tôi; kẻ thù đang uống rượu vang sủi
tăm ở giữa cái pháo đài được thiết kế để giữ hắn khỏi bén mảng đến. Dù
vậy, mọi người nhanh chóng kẹt trong hàm răng của nó; thật hả hê khi thấy
nhiều người phải được cứu ra từ mê cung. Việc đó làm trì hoãn chương
trình. Khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, người điều khiển đọc một bài
phát biểu ngắn về ngôi nhà và mê cung, gọi nó là “vương quốc của một
trong những đầu óc gây tranh cãi nhất nước Úc,” điều đó khiến tôi cảm thấy
bất an, bồn chồn, đồng thời mang lại cảm giác tự hào ngạo mạn. Tôi khoanh
tay như bậc đế vương, dù tôi biết họ nghĩ tôi thật buồn cười và chẳng giống
một ông vua mất ngai tí nào. Cái mê cung phơi bày mức độ của nỗi lo sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.