MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 620

cuộc sống của họ là của riêng họ. Ôi, không còn nữa. Họ bị sập cái bẫy đạo
đức do chính họ giăng ra. Bị đóng dấu bằng chính xiềng xích của họ.

Tôi nháy mắt đểu với họ để họ biết chắc rằng tôi đã tận hưởng hết cỡ việc
xâm phạm vào lãnh địa cuộc sống của họ. Nỗi sợ hãi nằm trong cuống họng
họ - họ đã hóa đá. Thật ấn tượng khi chứng kiến sự sụp đổ của một đám
đông niềm kiêu hãnh.

“Bây giờ về nhà,” tôi nói, và họ làm theo. Họ ra về để nhấn chìm muộn
phiền trong bia và bóng tối. Tôi ở một mình, với sự im lặng nói lên mọi
điều mà nó vẫn luôn nói.

***

Tối hôm đó tôi ăn mừng một mình trong căn hộ của Caroline. Nàng ở đó,
nhưng không mặn mà lắm dù chỉ một bọt bong bóng sâm banh nhân danh
thắng lợi.

“Ôi, việc đó thật trẻ con,” nàng nói, đứng cạnh tủ lạnh và ăn kem đựng
trong hộp giấy. Dĩ nhiên nàng nói đúng. Dẫu vậy, tôi cảm thấy sướng rơn.
Thì ra, sự trả thù là khát khao tinh khiết duy nhất từ thời trai trẻ của tôi vẫn
tồn tại vẹn nguyên, và sự thỏa mãn của nó, dù có trẻ con thế nào đi nữa, vẫn
xứng đáng ít nhất một ly Moet et Chandon. Nhưng tình thế khó tránh khỏi
đã bủa vây lấy tôi: họ sẽ sớm đến tìm tôi với sức mạnh nhân đôi. Tôi phải
lựa chọn vào chính lúc này giữa thực tế nhà tù và thực tế tự tử. Tôi nghĩ lần
này tôi quả thực sẽ phải tự kết liễu mạng sống. Tôi không ở tù nổi. Tôi bị
ám ảnh trước mọi thể loại đồng phục và hầu hết thể loại quan hệ đồng tính
nam. Vậy thì tự tử. Theo thông lệ của xã hội này, tôi đã chứng kiến con trai
mình trưởng thành, vì thế cái chết của tôi sẽ đáng buồn nhưng không bi
kịch. Những bậc cha mẹ sắp chết được phép than khóc vì đã không nhìn
thấy con cái họ lớn lên, không phải vì không nhìn thấy chúng già đi. Ái chà,
mẹ kiếp - có thể tôi muốn nhìn thấy con tôi bạc đầu và già xọm dù cho tôi
phải làm việc đó qua lớp kính mờ đục của tiết đông giá lạnh căm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.