MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 63

Một ngày nọ cô ấy ngồi xuống đối diện bố với khuôn mặt trông như sắp phá
ra cười ngặt nghẽo. “Mọi người nghĩ em trai cậu là hàng nóng nhỉ,” cô bé
nói.

Bố suýt nữa thì ngã, bố không quen được người khác bắt chuyện với mình.
Bố lấy lại tư thế rồi nói một cách đầy hiểu biết, “Ừm, cậu biết người ta thế
nào rồi.”

“Tớ nghĩ nó chỉ là thứ khoe mẽ.”

“Ừm, thì cậu biết người ta thế nào rồi đấy.”

“Lại còn chảnh nữa chứ.”

“Ừm,” bố đáp.

Chuyện là thế. Người duy nhất trong thị trấn không mê mệt đứa em trai bố
là cô gái bố chọn để yêu. Tại sao lại không? Ngay cả nhà Kennedy cũng
phải có ít nhiều sự đố kị giữa anh em mà. Caroline đến xem trận đấu cũng
như những người khác, nhưng bố có thể thấy cô ấy thực sự ghét nó, vì mỗi
lần đám đông nhảy lên và vỗ tay vì Terry, cô ấy lại ngồi trơ như kệ sách thư
viện và chỉ nhúc nhích để đưa tay lên che miệng như thể bị bất ngờ trước
tin xấu. Và lúc Terry ào vào quán cà phê để đưa bố về ăn tối, con phải nhìn
thấy cô ấy! Cô ấy không thèm nói chuyện, thậm chí là nhìn Terry lấy một
cái, và bố thật xấu hổ khi thấy cảnh tượng ấy mới sướng làm sao, vì trong
năm phút Terry đã nếm mùi ghê tởm của con ếch nhớt nhợt mà bố buộc
phải ngậm đắng nuốt cay đầy khổ sở ngày này qua ngày khác.

Đây là lý do vì sao Caroline Potts đi vào lịch sử khi trở thành người bạn đầu
tiên của bố. Bọn bố nói chuyện trong quán cà phê tăm tối đó mỗi ngày, và
bố cuối cùng đã có thể giải phóng những suy nghĩ chôn chặt của mình, cho
nên bố nhận thấy trạng thái tinh thần mình đã cải thiện rõ rệt. Bố gặp cô ấy
với hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi và ham muốn tính dục tiền dậy thì, và
ngay cả khi bố bước chầm chậm về phía cô ấy, nụ cười của cô ấy, khuôn
mặt hơi ái nam ái nữ làm bố ruột gan lộn tùng phèo như vừa bị cô ấy hù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.