MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 657

ai di chuyển về bất kì hướng nào, tôi cảm thấy như hai anh em họ đã xé tôi
làm đôi.

VIII.

Cuộc sống ở Thái Lan rất dễ chịu. Họ gọi nó là vùng đất của những nụ
cười. Đó không phải là khẩu hiệu suông: người Thái không bao giờ thôi
cười nhe răng, quá nhiều đến nỗi thoạt đầu tôi ngỡ chúng tôi đã đáp máy
bay xuống xứ sở rộng lớn của những kẻ dở hơi. Dù sao thì, nhìn chung, sự
hỗn loạn của Bangkok lại hòa hợp với trạng thái tinh thần của tôi. Chỉ có
một điều tôi phải cảnh giác ngoài nước máy và những nụ cười đáng ngờ đó:
Người Thái quá coi trọng cái đầu và xem nhẹ đôi chân đến nỗi ai cũng bảo
tôi không nên gí bàn chân của mình vào đầu người khác. Ắt hẳn họ nghĩ tôi
định làm thế.

Một hướng dẫn viên du lịch nói với tôi rằng người nước ngoài có thể xuất
gia làm nhà sư Phật giáo, và tôi nghĩ chuyện này nghe có vẻ như là một
phần bổ sung ấn tượng vào sơ yếu lý lịch của mình, nhưng tôi phát hiện sư
sãi phải kiêng giết rận rệp (ngay cả khi chúng chui vào bộ pijama của bạn),
trộm cắp, nói dối, tà dâm, xa hoa, và rượu chè, kể cả bia và espresso suất
đúp, và tôi thấy như vậy thì chả còn chừa chuyện gì, ngoại trừ ngồi thiền và
thắp hương. Triết lý của họ dựa trên cách lý giải rằng đời là bể khổ, mà đời
đúng là bể khổ, nhất là khi bạn phải kiêng trộm cắp, nói dối, tà dâm, xa hoa,
bia bọt, và espresso suất đúp. Mà nói gì đi nữa, tôi hận thù nhiều quá,
không thể trở thành nhà sư được; trong suy nghĩ của mình, tôi đã soạn
những lá thư gửi cho Hỏa ngục Cao vút với những từ ghép như “con đĩ xấu
xa” và “con điếm đê tiện” cùng những lời nguyền rủa như “tôi mong cô ho
văng cả tử cung ra khỏi mồm.” Phật tử thường không suy nghĩ kiểu đó.

Tôi kể với Terry kế hoạch ám sát Tim Lung của mình và chúng tôi cười sặc
sụa đến khi toàn thân ê ẩm. Đó là một cách mở đầu câu chuyện tuyệt vời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.