MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 667

“Marty, hãy cho em biết một chuyện - những suy ngẫm về cái chết này đã
đưa anh đi đến đâu?”

“Tao mà biết thì tao chết ngay.”

“Jasper nói anh là một triết gia tự huyễn hoặc mình vào góc đường cùng.”

“Nó nói thế à?”

“Hãy cho em biết về cái góc đó. Nó nom như thế nào? Làm sao anh đến đó?
Và anh nghĩ cái gì có thể đưa anh ra khỏi đó?”

“Đỡ tao dậy,” bố đáp. Khi đã đứng dậy, ông nói, “Tóm lại, là thế này. Vì
con người chối bỏ cái chết của họ đến mức họ biến thành những cỗ máy
sống, nên khi có một chuyện siêu nhiên hoặc mang màu sắc tôn giáo trong
tự nhiên xảy ra, tao không thể biết liệu tao có vì tuyệt vọng mà tạo ra mối
liên hệ với nó để tin vào sự đặc biệt của chính mình và tham vọng được
sống tiếp của mình.”

“Có lẽ vì anh chưa bao giờ có những trải nghiệm bí ẩn.”

“Nhưng bố đã có,” tôi nói. “Có lần bố đã thấy mọi thứ trong vũ trụ cùng
lúc. Nhưng ông không bao giờ theo đuổi nó.”

“Vậy bây giờ chú mày đã hiểu bản chất của cái góc ấy chưa? Nếu con
người liên tục tạo ra ý nghĩa để chối bỏ cái chết, thì làm sao tao biết được
tao đã không tự tạo ra sự tồn tại của mình? Tao không thể biết được, vì vậy
tao phải nghĩ rằng mình đã làm thế.”

“Nhưng cả đời anh, anh chưa hề thực sự suy nghĩ nghiêm túc về linh hồn.”

“Đừng nói về linh hồn nữa. Tao không tin vào nó, Jasper cũng không tin.”

Terry quay sang tôi. Tôi nhún vai. Thú thật, tôi chỉ đơn giản là không thể
xác định có hay không sự tồn tại của nó. Bố đã đúng - linh hồn bất tử không
thấm nhuần tôi. Vòng đời của nó có vẻ được đánh giá quá cao. Thay vào đó
tôi tin vào linh hồn hữu hạn hơn, linh hồn mà từ lúc sinh ra đã không ngừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.