MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 68

“Ai cũng ghét anh!”

“Được rồi. Anh không được yêu mến. Thì sao nào?”

“Vậy tại sao mọi người lại ghét anh?”

“Chúng phải ghét một ai đó. Chúng còn ghét ai được nữa, nếu không phải là
anh?”

Bọn bố ngồi trên cái cây đó suốt buổi chiều, trong năm giờ, trong đó có hai
giờ bố bị chóng mặt cấp. Tiếng chuông thỉnh thoảng vang lên, và bọn bố
nhìn theo lũ trẻ con đi từ lớp học này sang lớp học khác, phục tùng nhưng
tùy tiện, như những binh lính trong thời bình. Bọn bố nhìn chúng cả ngày,
không ai lên tiếng. Giữa lặng thinh mọi sự khác biệt của hai đứa đột nhiên
như không còn quan trọng nữa. Sự cân bằng của Terry trên cành cây cạnh
bố là một cử chỉ quan trọng to lớn của tình đoàn kết. Sự có mặt của nó nói
với bố: Anh cô đơn nhưng không cô độc. Chúng ta là anh em, và không gì
có thể thay đổi điều đó.

Mặt trời lướt ngang qua bầu trời. Những đám mây mỏng manh được chở đi
trên những cơn gió mạnh. Bố nhìn các bạn cùng lớp của mình như nhìn qua
một cửa sổ chống đạn hai lớp kính và nghĩ: Cơ hội giao tiếp giữa hai anh
em chẳng hơn cơ hội giao tiếp giữa một con kiến với một hòn đá là bao.

Ngay cả đến sau ba giờ, khi ngày học đã kết thúc, Terry và bố vẫn ngồi bất
động, lặng lẽ nhìn khi một trận cricket diễn ra bên dưới hai đứa. Bruno và
Dave cùng năm hoặc sáu đứa trẻ khác được xếp thành vòng bán nguyệt,
chạy nhảy, lao đầu vào đất bẩn cứ như cơ thể con người chẳng có chút gì dễ
vỡ. Chúng phát ra những tiếng gầm rú, ngày càng mạnh dần, và thỉnh
thoảng hai đứa sinh đôi lại nhìn lên cây và gọi tên bố bằng giọng như hát.
Bố nhăn mặt khi nghĩ đến những sự đánh đập mà bố sẽ phải đối mặt sắp tới,
và nước mắt bắt đầu tuôn. Đó là những giọt nước mắt sợ hãi. Làm sao bố
thoát được khỏi tình cảnh này? Bố nhìn hai thằng bắt nạt bên dưới và ước gì
mình có những khả năng nguy hiểm, bí ẩn mà chúng cảm nhận được trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.