MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 70

“Không hẳn.”

“Cricket?”

“Có thể.”

“Thật không?”

“Tôi không biết. Cậu có chơi cricket mà khỏi cần chạy không?”

“Không.”

“Vậy thì không.”

Bố nghe Terry nuốt nước bọt. Tất cả mọi người đều nghe thấy. Tiếng nuốt
khá lớn. Sự mềm mại trên khuôn mặt tám tuổi của nó đanh lại trong phút
chốc. Bọn bố chứng kiến khoảnh khắc chính xác khi nó bị buộc giã từ
những giấc mơ của mình. Một khắc sau, nước mắt tuôn trên mặt nó và nó
tạo ra những âm thanh khó nghe ở yết hầu. Bố không may đã nghe thêm âm
thanh ấy một hoặc hai lần sau hôm đó, những âm thanh tàn khốc đi cùng
với sự xuất hiện đột ngột của nỗi tuyệt vọng.

Triết lý

Điều ước năm xưa của Terry đã thành hiện thực, nó đã trở thành một đứa
què quặt, giống hệt ông anh nó. Chỉ khác là giờ đây bố đã phục hồi sức
khỏe, còn Terry đơn thương độc mã. Nó dùng đôi nạng cũ của bố để đi từ
điểm A đến điểm B, nhưng đôi khi nó muốn ở lì tại điểm A trong nhiều
ngày liền, và sau đó khi không cần dùng đến nạng nữa, nó chuyển sang
dùng một cây gậy gỗ sẫm màu đánh vẹc ni. Nó dọn sạch những món đồ liên
quan đến thể thao ra khỏi phòng mình: những tấm áp phích, tranh ảnh, bài
báo, quả bóng, gậy cricket, và cặp kính bơi. Terry muốn quên đi. Nhưng
làm sao mà quên được? Con không thể bỏ chạy khỏi cái chân của chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.