MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 692

“Để em làm cho,” Terry nói. “Em đã luôn có mặt vì anh, và em sẽ luôn như
thế.”

“Chú mày đâu có mặt khi mẹ tìm cách giết tao.”

“Anh đang nói gì vậy?”

Bố nhìn Terry một lúc lâu. “Không có gì,” cuối cùng ông nói.

“Anh biết sao không? Anh không biết phải chết như thế nào vì anh không
biết anh là ai.”

“Ồ, vậy thì tao là ai?”

“Anh nói đi.”

Sau một lúc đắn đo, bố mô tả ông là một người “nhìn thấy những sự giác
ngộ hạn chế.” Tôi nghĩ như thế cũng khá hay rồi, nhưng Terry nghĩ ông lại
là một kẻ hoàn toàn khác: một kiểu Chúa không đủ can đảm để hi sinh, một
Napoleon không đủ gan chiến đấu, và một Shakespeare không có khiếu văn
chương. Rõ ràng chúng tôi cũng chẳng tiến gần hơn đến việc xác định bố là
ai.

Bố bật ra tiếng rên rỉ và nhìn xuống sàn nhà. Terry đặt bàn tay to bè, múp
míp của mình lên vai ông anh.

“Em muốn anh thừa nhận rằng cho dù đã sống rất lâu trên cõi đời này, anh
vẫn không biết mình là ai. Và nếu anh không biết mình là ai, thì làm sao
anh sống như kẻ đó được?”

Bố không trả lời mà bật ra một tiếng rên khác, như một con thú mới đến
thăm bố mẹ nó trong một hàng thịt.

Tôi quay về giường tự hỏi, Mình có biết mình là ai không? Có, tôi biết: tôi
là Kasper. À không, ý tôi là Jasper. Trên hết, tôi không phải là bố tôi. Tôi sẽ
không trở thành bố tôi. Tôi không phải là sự đầu thai non của bố tôi. Chính
là tôi, thế thôi. Không hơn, không kém.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.