MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 698

này chẳng có phòng xét nghiệm nào để ông ta có thể gửi mẫu đến. Ông ta
chỉ cho máu vào ống nghiệm rồi cuối cùng đưa nó cho tôi như một vật kỉ
niệm. Ông nói tôi chẳng bị làm sao cả.

Chúng tôi đang ngồi trong phòng mạch lắng nghe chương trình phát thanh
thông qua cái ống nghe bác sĩ thì một việc phi thường và bất ngờ xảy ra -
một bệnh nhân! Một phụ nữ đến khám bệnh, nom rất buồn bực và bối rối.
Eddie làm vẻ mặt nghiêm trang mà theo tất cả những gì tôi biết, đấy có thể
là vẻ mặt chân thành. Tôi ngồi ở mép ghế khi người phụ nữ nói lắp bắp.
“Lão bác sĩ ốm nặng,” Eddie dịch cho tôi. “Có lẽ sắp chết,” ông ta nói
thêm, và nhìn tôi chăm chú hồi lâu, chỉ để cho tôi thấy ông ta đang cười
mỉm.

Ba người chúng tôi vào xe ô tô của Eddie rồi lái hết tốc lực đến nhà lão bác
sĩ. Khi chúng tôi đến, chúng tôi nghe thấy một tiếng kêu thất thanh kinh
khủng nhất mà tôi có thể hình dung ra.

“Quá muộn rồi. Lão đã chết!” Eddie nói.

“Làm sao ông biết?”

“Tiếng gào đó.”

Eddie nói đúng. Không có gì khó hiểu về tiếng kêu gào đó.

Ông ta tắt máy, chộp lấy túi đồ nghề bác sĩ, rồi dùng tay vuốt tóc.

“Nhưng lão chết rồi - ông sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ tuyên bố ông ta đã chết.”

“Ông không nghĩ rằng tiếng rú kinh hoàng ấy đã nói lên phần nào điều đó
sao?”

“Ngay cả ở một ngôi làng heo hút như thế này vẫn có luật lệ. Người chết
phải được chính thức công bố là đã chết,” ông ta đáp. Tôi hít một hơi sâu
rồi theo Eddie và người phụ nữ vào trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.