Khi Eddie bắt đầu sự nghiệp bác sĩ chính thức, sau khi tốt nghiệp trường y
ngần ấy năm, tôi trở về nhà để đối mặt với những bi kịch mà tôi biết chắc
trong lúc tôi vắng mặt đã có tiến triển đến một điểm sôi sùng sục hấp dẫn.
***
“Dì phải lòng em chồng mình,” Caroline nói, như thể dì ấy đang tham gia
một chương trình trò chuyện của Mỹ mà tôi không biết tên tuổi của những
người có liên quan. Dì dựng thẳng cái ghế mà tôi đã dùng làm vật chắn cửa
bất thành.
“Con biết việc ấy rất khó khăn, dì Caroline ạ. Nhưng dì có thể chờ thêm
một chút được không?”
“Đến khi bố con chết ư? Dì thấy tội lỗi quá. Dì đang đếm từng ngày. Dì
muốn ông ta chết.”
Điều này giải thích cho những nỗ lực không mệt mỏi của dì để kéo dài sự
sống của ông: tội lỗi. Tôi có cảm giác rằng khi mà bố cuối cùng cũng chết,
thì dì sẽ thương khóc bố hơn tất cả chúng tôi. Thực ra, cái chết của bố có
thể sẽ hủy hoại người phụ nữ này. Tôi nghĩ tôi nên nói với ông về chuyện
này, dĩ nhiên một cách thận trọng, và khẩn khoản xin ông nhường dì ấy cho
Terry trong lúc ông còn sống. Cái chết của chồng có thể đẩy dì vượt quá
ngưỡng chịu đựng vì đã mong muốn nó xảy ra. Tôi biết đây sẽ là việc đau
đớn với ông, nhưng vì Caroline, vì hình ảnh đôi mắt buồn điên dại của dì
ấy, tôi phải đề cập chuyện này.
Bố đang nằm trên giường, tắt hết đèn. Bóng tối giúp tôi có thêm dũng khí
để thực hiện nhiệm vụ ngoài ý muốn của mình. Tôi vào thẳng vấn đề. Tôi
giả vờ như Caroline chưa nói gì và tôi tự mình suy luận ra việc này. “Nghe
này bố,” tôi nói, “con biết việc này sẽ rất đau đớn, và con biết bố đau thế
nào - điều cuối cùng bố muốn làm trước khi chết là điều gì đó cao thượng -
nhưng thực tế vấn đề là, Caroline sẽ tan nát vì cái chết của bố nếu như trong
lúc bố chết, dì ấy thầm ước ao điều đó. Nếu bố thực sự yêu dì ấy, bố phải