MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 723

Ba người chúng tôi lái xe về Bangkok trong im lặng, lạc trong một tâm
trạng buồn thương có thể khiến mỗi nụ cười trong cuộc đời từ đó về sau trở
nên ít chân thành hơn. Trên đường bố ngồi yên bất động, mặc dù ông tạo ra
những tiếng động nho nhỏ để cho chúng tôi biết rằng từng phút còn lại
trong cuộc đời ông sẽ là một cơn tra tấn không thể chịu đựng nổi. Tôi biết
ông đang trách móc bản thân vì cái chết của dì, và không chỉ trách bản thân
ông mà trách cả Terry nữa, vì ngay từ đầu đã phái Eddie đi, và không chỉ
Terry mà còn vận mệnh, cơ hội, Chúa, nghệ thuật, khoa học, nhân loại, dải
Ngân hà. Không thứ gì được miễn tội.

Khi chúng tôi trở về nhà Terry, chúng tôi rút về phòng của mình để suy
ngẫm xem tim người có thể đóng sập lại nhanh thế nào và để tự hỏi làm
cách nào chúng tôi có thể kéo nó mở ra trở lại. Chỉ hai ngày sau đó, bị
khuấy động bởi vụ giết Caroline hoặc bởi con chó mực sủa inh ỏi trong
đống phân của tim ông, hoặc vì thương khóc giúp làm bật ra suy nghĩ lý trí,
hoặc có lẽ bởi vì ngay cả sau một đời suy ngẫm về cái chết, ông vẫn không
hiểu nổi về sự không thể tránh khỏi của cái chết chính ông, mà bố đột ngột
thoát khỏi tình trạng thôi miên do đau buồn và tuyên bố dự án cuối cùng
của ông. Như Eddie đã dự báo, đó là dự án điên rồ nhất. Và sau một đời
chứng kiến bố đưa ra hết quyết định bất khả thi này đến quyết định bất khả
thi khác, và theo kiểu nào đó cũng là nạn nhân của từng quyết định, điều
khiến tôi ngạc nhiên nhất là tôi vẫn còn có thể ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.