MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 730

Gã đàn anh nói nhỏ bằng tiếng Thái ngay khi Terry tỉnh lại. Chúng tôi giúp
chú ấy đứng dậy, một việc vốn không mấy dễ dàng. Xoa đầu, chú nói,
“Chúng nói anh sẽ phải trả hai mươi lăm nghìn.”

“Năm mươi nghìn,” tôi nói.

“Jasper,” bố thì thầm, “con không biết gì về mặc cả à?”

“Con cũng sẽ đi,” tôi nói.

Bố và Terry nhìn nhau. Cái nhìn của bố tối sầm và im lặng trong khi cái
nhìn của em trai ông lại thao láo và hoang mang.

“Nhiều con tàu như thế này đã chìm khi còn rất lâu mới đến được Úc,”
Terry lo lắng nói. “Marty! Em tuyệt đối cấm chuyện này! Anh không thể để
Jasper đi với anh.”

“Tao không cản nó được,” bố nói, và tôi nhận ra trong giọng nói của ông
một sự hân hoan bất chấp mạng sống của tôi vì giờ đây mạng sống của ông
xem như đã hết.

“Jasper, cháu dại lắm. Đừng làm thế,” Terry phản đối.

“Cháu phải làm.”

Terry thở dài, và lầm bầm rằng tôi ngày càng giống bố mình. Thỏa thuận
được xác định bằng một cái bắt tay và năm mươi nghìn tiền mặt mới cứng.
Khi phi vụ đã kết thúc, những kẻ buôn người như trút được gánh nặng,
thậm chí còn mời chúng tôi uống bia “miễn phí.” Nhìn những gã bất lương
này, tôi tưởng tượng mình đã rẽ khỏi tuyến tiến hóa ở giai đoạn ban sơ và
tiến hóa âm thầm, song song với con người nhưng luôn giữ khoảng cách.

“Hãy cho chú biết một điều, Jasper,” Terry nói sau khi chúng tôi rời khỏi
nhà hàng. “Tại sao cháu lại đi?”

Tôi nhún vai. Chuyện phức tạp lắm. Tôi không muốn lũ buôn người, những
con ma cà rồng khốn nạn ấy, chơi xỏ bố và ném xác ông xuống nước sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.