MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 739

mà những Kẻ trốn chạy lưỡng lự không chia khẩu phần với chúng tôi. Mà
không chỉ có vấn đề sức khỏe của bố khiến họ phiền lòng - chúng tôi còn
bốc mùi của người lạ. Họ biết chúng tôi là những gã người Úc đã trả một
khoản tiền khổng lồ để về quê một cách bất hợp pháp. Họ không thể hiểu
nổi chuyện đó.

Một buổi tối khi đang ở trên boong tàu, tôi bị một tiếng quát làm cho tỉnh
giấc. “Tại sao mày ở đây?” Tôi mở mắt, nhìn thấy gã thuyền trưởng đang
đứng phía trên chúng tôi, hút thuốc phì phèo. Gương mặt gã trông như
quyển tiểu thuyết ba xu mà tôi chẳng có sức để đọc. “Tao nghĩ lão sẽ không
qua khỏi đâu,” vẫn là giọng nói của gã thuyền trưởng, trong lúc bàn chân gã
nhứ nhứ vào bụng bố. “Có lẽ chúng ta nên ném lão đi.”

“Có lẽ tao ném mày đi thì có,” tôi đáp.

Một người trong những Kẻ trốn chạy đứng dậy phía sau tôi và quát lên gì
đó với gã thuyền trưởng bằng một ngôn ngữ mà tôi không nhận ra. Gã
thuyền trưởng lùi lại. Tôi quay qua nhìn. Kẻ trốn chạy này trạc tuổi tôi, có
đôi mắt to và đẹp quá hớp so với khuôn mặt u buồn. Cậu ta có mái tóc xoăn
dài và những sợi lông mi dài cong vút. Mọi thứ trên người cậu ta đều cong
và dài.

“Họ nói anh là người Úc,” cậu ta nói.

“Đúng vậy.”

“Tôi muốn lấy một cái tên Úc. Anh nghĩ ra một tên giúp tôi được không?”

“Được chứ. Xem nào... Ned.”

“Ned?”

“Ned.”

“Được rồi. Bây giờ tôi là Ned. Anh làm ơn gọi tên mới của tôi để xem tôi
có quay sang không nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.