MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 743

Bố đang cố gắng tỏ vẻ ăn năn hối lỗi vì đã ích kỉ định sắp xếp số phận của
tôi theo hướng số phận của ông. Nhưng tôi biết nhiều hơn thế. Tôi biết một
điều mà ông sẽ không bao giờ thừa nhận - đó là ông chưa bao giờ từ bỏ hẳn
ảo tưởng cũ kĩ, bệnh hoạn của ông rằng tôi là sự đầu thai non của bản thân
còn sống của ông - và giờ đây ông nghĩ rằng nếu tôi chết, thì ông có thể sẽ
sống tiếp.

“Jasper, bố sắp chết rồi,” ông lại nói.

“Chúa ơi, bố à! Nhìn quanh mà xem! Mọi người ở đây đều sắp chết cả! Tất
cả chúng ta đều sẽ chết!”

Điều đó khiến ông nóng máu. Ông phát điên vì cái chết của ông không
được xem như một sự cố bi thương biệt lập. Phải chết giữa những kẻ đang
hấp hối, như một con số, quả thật là chuyện chướng tai gai mắt đối với ông.
Tuy nhiên, phần lớn chính vì lời cầu nguyện trời phật không dứt mà bố nổi
đóa. “Bố ước gì lũ ngốc này câm miệng đi cho,” bố nói.

“Những người này là người tốt, bố ạ. Chúng ta nên lấy làm hãnh diện được
chết chìm cùng với họ.”

Nhảm nhí. Tôi đang nói toàn chuyện nhảm nhí. Nhưng bố đã quyết tâm rời
bỏ dương thế trong sự thù hằn, và tôi chẳng thể làm gì để thuyết phục ông
đổi ý. Ngay cả khi cuộc đời ông đã được đóng gói và tấm hộ chiếu cuộc đời
được đóng dấu, ông vẫn khước từ thế giới tín ngưỡng đến lần thứ bao nhiêu
không biết.

Chúng tôi là những kẻ duy nhất không cầu nguyện, và sự thực chứng của
những Kẻ trốn chạy quả thật khiến bố và tôi cảm thấy xấu hổ. Họ vẫn có
cảm giác rằng những điều đáng yêu đang khuấy động trong không gian. Họ
lâng lâng trong chuyến tháo chạy ngây ngất, hạnh phúc vì thần thánh của họ
không phải là loại thần thánh tinh thần, chả giúp được gì cho ta trong cơn
nguy khốn có thật như một vụ đắm tàu chẳng hạn; thần thánh của họ rất cổ
điển, loại thần thánh hướng toàn thể tạo hóa vào khát vọng của cá nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.