MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 745

Bố ngồi dậy nhìn tôi với đôi mắt sáng rực. Cái chết có thể được kiểm soát,
đôi mắt ấy nói. Sức lực sinh tồn của chúng tôi phần nào được nạp nhiên
liệu, nhờ có thuốc độc.

“Sáng mai vào lúc bình minh,” ông nói. “Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc
đó.”

“Bố - con sẽ không uống thuốc độc đâu.”

“Không, đương nhiên là không. Ý bố không phải là con sẽ uống nó. Ý bố là
bố sẽ uống còn con sẽ nhìn.”

Tội nghiệp bố. Ông luôn ghét sự cô đơn, và giờ đây ông đang đối mặt với
hình thái cô đơn sâu sắc nhất, tập trung nhất trên cõi đời này.

Nhưng vào lúc bình minh trời đổ mưa, và ông không muốn tự tử trong mưa.

Khi mưa tạnh, trời lại quá nóng không thể chấm dứt sự sống.

Vào ban đêm bố lại muốn trút hơi thở cuối cùng trong ánh nắng ấm áp của
mặt trời.

Nói tóm lại, ông chưa bao giờ sẵn sàng. Ông không ngừng do dự. Ông luôn
tìm ra được cớ mới để thoái thác: mưa nhiều quá, mây nhiều quá, nắng quá,
sóng to quá, sớm quá, muộn quá.

Hai hoặc ba ngày khổ sở đã trôi qua như thế.

***

Cuối cùng nó xảy ra ngay sau hoàng hôn vào khoảng tuần thứ hai hoặc thứ
ba trên biển. Một cơn sóng bọt trắng xóa ập vào dưới boong tàu. Chúng tôi
bị nhấn chìm một nửa. Tiếng kêu rít chẳng giúp được gì. Khi đại dương
lặng sóng, bố ngồi dậy trong bóng tối. Ông bỗng dưng không thở được. Tôi
cho ông uống ít nước.

“Jasper, bố nghĩ đã đến lúc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.