MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 746

“Làm sao bố biết?”

“Bố chỉ biết thế thôi. Bố luôn nghi ngờ kiểu của mấy người trong phim biết
rằng đã đến lúc ra đi, nhưng đúng là thế. Thần chết biết gõ cửa. Hắn thực sự
gõ cửa.”

“Con có thể làm được gì không?”

“Đưa bố lên trên, đợi đến khi bố chết, rồi đẩy bố xuống biển.”

“Con tưởng bố không muốn bị chôn dưới nước.”

“Bố nào muốn. Nhưng lũ khốn này đã nhìn bố như thể bố là một miếng thịt
cừu to tướng.”

“Ung thư không hẳn đã làm bố trông ngon miệng đâu.”

“Đừng cãi bố. Khi bố chết rồi, bố không muốn trải qua một phút nào trên
con tàu này nữa.”

“Con hiểu rồi.”

Những Kẻ trốn chạy không rời mắt khỏi chúng tôi. Họ nói với nhau bằng
giọng thì thầm bí ẩn khi Ned giúp tôi đưa bố ra khỏi đó.

Lên đến boong tàu ông thở dễ hơn. Không khí Thái Bình Dương có vẻ làm
ông khá hơn đôi chút. Chuyển động mênh mông của đại dương xoa dịu ông.
À, ít nhất thì tôi cũng muốn nghĩ như thế. Đây là những khoảnh khắc cuối
cùng của ông, và tôi muốn nghĩ rằng vào phút cuối ông đã thôi không còn
thấy sự vô nghĩa vũ trụ của ông là điều nhục nhã, rằng cuối cùng ông đã
cảm thấy có gì đó bất thường khi sống không ý nghĩa, rằng dù sao cũng thú
vị khi đó là một tai nạn tại miền đất hoang đáng sợ của không-thời-gian.
Tôi hi vọng rằng, khi đưa mắt nhìn màn trình diễn tuyệt diệu của đại dương
trong màu xanh dâng tràn và đối mặt với cơn gió biển cuồng nộ, biết đâu
ông đã thấu hiểu rằng màn trình diễn trên sân khấu vũ trụ là một vở kịch vĩ
đại hơn mà ông khó lòng mơ tưởng được giao một vai chính. Nhưng không,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.