MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 748

“Cậu có bao giờ tự hỏi tại sao Thượng đế của cậu lại đòi hỏi niềm tin? Có
phải vì thiên đường chỉ có số chỗ ngồi hạn chế và sự cần thiết của đức tin là
cách mà Thượng đế hạn chế số lượng?”

Ned nhìn ông vẻ thương hại, lắc đầu và không nói gì.

“Bố, thôi chuyện đó đi.”

Tôi cho ông uống vài viên thuốc giảm đau nữa. Sau khi nuốt, ông há mồm
và bất tỉnh. Mười phút sau ông bắt đầu nói lảm nhảm điên loạn.

“Hàng trăm...hàng triệu...tín đồ Cơ đốc giáo chảy nước dãi...thiên đường là
một khách sạn hào nhoáng mà...sẽ không va phải người Hồi giáo và Do
Thái ở máy lấy đá...người Hồi giáo và Do Thái...không tốt hơn...không
nhúc nhích...người hiện đại...răng tốt...tập trung không được lâu...ngỡ
là...sự náo loạn của cảm giác xa lánh...không có thế giới quan về tôn
giáo...loạn thần kinh chức năng...bệnh điên...không đúng...luôn là tôn giáo
giữa các sinh vật...kẻ...chết.”

“Hãy để dành sức,” Ned nói. Cậu ta có thể nói “Im đi” và tôi sẽ không
phiền lòng vì chuyện đó.

Đầu bố lại ngả xuống đùi tôi. Ông chỉ còn lại không quá vài chục phút, vậy
mà ông vẫn không tin điều đó.

“Chuyện này thật khó tin,” ông nói, và hít một hơi sâu. Nhìn mặt ông tôi có
thể biết rằng thuốc giảm đau đang phát huy tác dụng.

“Con biết.”

“Nhưng đúng là vậy! Chết! Cái chết của bố!”

Ông chìm vào giấc ngủ trong vài phút, rồi mắt ông vụt mở với một ánh nhìn
trống rỗng trong đó, hờ hững như ánh nhìn của một viên quan chức. Tôi
nghĩ ông đang cố thuyết phục bản thân rằng ngày ông chết không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.