MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 752

xác ông, khuỳnh cánh tay luồn dưới người ông. Ông trở nên gân guốc trên
đôi tay tôi. Tứ chi dài thượt, đung đưa của ông lắc lư qua vai tôi. Sóng biển
cuồn cuộn dâng lên, tựa như đang liếm môi. Tất cả những khuôn mặt phục
tùng, chùng xuống của những Kẻ trốn chạy nhìn theo kính cẩn. Buổi lễ
không lời dựng họ dậy từ cái chết uể oải của họ.

Tôi đưa vai ra, hất thi thể bố qua mạn tàu và mai táng ông trong tiếng gầm
gào của sóng biển. Ông nhấp nhô trên mặt nước, trồi lên sụt xuống như một
củ cà rốt bị ném vào nồi nước hầm đang sôi. Rồi ông chìm xuống, như thể
bị đôi tay vô hình túm lấy, và hối hả lên đường để chào đón ông trong
những góc khuất kì lạ của biển khơi.

Thế là hết.

Vĩnh biệt, bố. Mong là bố biết con đã cảm thấy thế nào.

Ned đặt tay lên vai tôi. “Ông ấy đã về với Thượng đế rồi.”

“Đó thật là một điều kinh khủng.”

“Bố cậu không bao giờ hiểu cảm giác trở thành một phần của một cái gì đó
lớn hơn bản thân mình là như thế nào.”

Điều đó khiến tôi phát cáu. Người ta luôn nói, “Thật tốt được làm một phần
của cái gì đó lớn hơn bản thân bạn,” nhưng bạn vốn dĩ đã là thế. Bạn đã là
một phần của một thứ lớn lao. Toàn thể nhân loại. Nó rất vĩ đại. Nhưng bạn
không thấy được nó, vì thế bạn chọn, cái gì nhỉ? Một tổ chức? Một nền văn
hóa? Một tôn giáo? Thứ đó không to lớn hơn bạn. Nó nhỏ, nhỏ hơn rất
nhiều!

***

Mặt trăng và mặt trời vừa bắt đầu chia nhau bầu trời thì con tàu tiến đến
đường bờ biển. Tôi đưa mắt nhìn Ned và quơ hai tay đầy phấn khích, chỉ
vào vùng đất rừng rậm bao quanh vịnh biển. Ned nhìn tôi ngơ ngác, không
hiểu rằng tôi vừa đột ngột bị một cảm giác khó chịu xâm lấn, đó là khi tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.