MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 756

kẻ khác đang đứng trên đầu trên cổ anh ta, ta sẽ ra tay.’ Tôi ước gì ông nói
thế, và thực tâm muốn thế. Cơ chế quá tam ba bận thực sự là thứ mà nhân
loại cần để tập hợp lực lượng. Đã đến lúc vùng lên, hỡi Thượng đế. Không
còn những giải pháp nửa vời nữa. Không còn những trận lũ lụt mơ hồ và
những trận lở bùn không rõ ràng nữa. Không còn chịu đựng nữa. Ba bận.
Chúng tôi hành động đây.”

Tôi nói tất cả những điều này với Thượng đế, nhưng có quá nhiều sự im
lặng sau đó, một sự im lặng lạnh lùng có vẻ như đã chẹt lấy cổ họng tôi, và
tôi nghe bản thân mình bỗng dưng thì thầm, “Đến lúc rồi.” Đủ là đủ.
Chuyện xảy ra tại lớp tiếng Anh, trong một căn phòng nhỏ, sáng trưng với
một dãy bàn dài xếp thành hình chữ U. Thầy giáo Wayne, đang đứng trước
bảng đen hướng dẫn lớp học sử dụng mệnh đề câu. Những học viên đang
im lặng, dù không hẳn là kính cẩn; đó là sự im lặng dữ dội của một nhóm
người không biết rõ mình đang được dạy cái gì.

Tôi đứng dậy. Thầy Wayne nhìn tôi như thể chuẩn bị tư thế tháo thắt lưng ra
và dùng nó đánh tôi. Tôi nói, “Tại sao thầy lại bận tâm dạy chúng tôi về
mệnh đề câu? Chúng tôi sẽ không cần chúng đâu.”

Khuôn mặt ông ta tái nhợt, và ông ta ngả đầu ra sau tựa như tôi vừa cao
thêm một mét. “Anh nói tiếng Anh,” ông ta ngờ nghệch nói.

“Đừng nghĩ đấy là bằng chứng cho năng lực giảng dạy của ông,” tôi nói.

“Anh nói giọng Úc,” ông ta đáp.

“Phải đấy, ông bạn, tôi nói giọng Úc đấy. Giờ thì hãy bảo đám chó chết ấy
vào đây. Tôi có việc cần nói với bọn chúng.”

Mắt Wayne mở to; rồi ông ta lao bắn ra khỏi phòng như con cọp trong
truyện tranh. Con người phản ứng như trẻ con khi bị bất ngờ, và những kẻ
khốn cũng không ngoại lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.