MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 76

“Cùi chỏ?”

“Ấn vào hàm.”

Vân vân.

Chúng ca ngợi cơ thể con người không chỉ như một vũ khí mà còn là một
kho thuốc nổ, và khi xem chúng tụng cẩm nang này vào đầu Terry, bố ngầm
so sánh cơ thể mình - một kho thuốc nổ chĩa vào bên trong, vào chính mình.

Khi không đánh nhau, chúng trộm cắp - thượng vàng hạ cám chẳng chừa
món nào. Do không biết phân biệt hàng tốt hàng xấu, chúng vét sạch những
chiếc xe bị vứt bỏ, những phụ tùng xe bị hỏng, vật tư trường học, đồ thể
thao; chúng đột nhập vào tiệm bánh lấy trộm bánh mì, và nếu không có
bánh mì thì lấy bột nhào; chúng đột nhập vào cửa hiệu đồ gia dụng rồi ăn
cắp búa, thang, bóng đèn và vòi hoa sen; chúng lẻn vào hàng thịt và rinh đi
xúc xích, móc treo thịt và xương ống cừu; chúng cướp tem và thư chưa
nhận trong bưu điện; chúng đột nhập vào nhà hàng Trung Hoa rồi vơ luôn
đũa, xì dầu và bánh bói

[11]

; và ở trạm dịch vụ chúng chôm nước đá rồi tìm

cách bán tống bán tháo trước khi đá tan.

Nếu con xui xẻo có mặt sau một chuyến trộm cắp của chúng, con sẽ phải
chuẩn bị sẵn sàng để đi mua sắm. Kĩ năng bán hàng của chúng thật ấn
tượng. Với Bruno và Dave, việc làm ăn lúc nào cũng phát đạt, vì chúng đã
tìm thấy một kẽ hở của thị trường: đám trẻ con khiếp vía.

Terry cũng hăng hái tham gia, bò qua cửa sổ và ống thông gió, vào những
nơi khó đến trong khi bố chờ bên ngoài và thầm khẩn khoản mong chúng
nhanh lên. Bố van nài nhiều đến nỗi toàn thân đau đớn. Trải qua nhiều
tháng, trong khi Terry có được cơ bắp, sự nhanh nhạy và kĩ năng đánh đấm
tay đôi, thì bố lại èo uột lần nữa. Bố mẹ của bố, do lo lắng bệnh cũ của bố
tái phát, đã mời bác sĩ đến. Ông này bối rối. “Trông giống như bị căng
thẳng thần kinh,” ông ta phán, “nhưng một đứa bé mười hai tuổi thì lo lắng
chuyện gì mới được chứ?” Ông bác sĩ tò mò nhìn da đầu bố. “Chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.