MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 772

Tôi chợt hiểu điều đó có nghĩa là gì. Sứ mệnh của tôi đã rõ: bay đến châu
Âu và tìm gia đình của mẹ tôi. Khuôn mặt là điểm khởi đầu. Đây là manh
mối đầu tiên. Tìm khuôn mặt, tôi nghĩ, và tôi sẽ tìm thấy gia đình bên ngoại
của mình.

Trong cơn choáng váng, tôi vơ lấy hết những bức tranh mà tôi có thể ôm rồi
đón một chiếc taxi và đem chúng về nhà. Tôi nhìn chúng chòng chọc suốt
đêm. Tôi cảm thấy một sự trộn lẫn cảm xúc mâu thuẫn kịch liệt về tính chất
đến nỗi tôi sợ rằng sẽ bị chúng xé xác: một nỗi buồn sâu sắc vì mất mẹ, một
cảm giác ấm cúng dễ chịu khi thấy chúng tôi gần gũi nhau về suy nghĩ, tinh
thần, và tâm lý, một sự ghê tởm và khiếp sợ đối với khuôn mặt, một niềm
hãnh diện vì tôi đã phát hiện ra một bí mật, và một sự bất mãn tức tối vì tôi
không hiểu nổi bí mật mà tôi vừa phát hiện ra.

Tầm nửa đêm, điện thoại reo. Tôi không muốn nhấc máy. Đám nhà báo thật
chẳng chịu để tôi yên. Điện thoại ngừng reo và tôi phát ra một hơi thở dài
nhẹ nhõm. Nhưng tiếng thở dài của tôi chỉ được một chốc. Một phút sau
điện thoại lại reo. Lần này nó reo suốt đêm. Tôi nhấc máy.

“Có phải ông Dean không ạ?” một giọng đàn ông cất lên.

Tôi cho rằng tốt hơn hết nên làm quen với việc đó. “Nghe này,” tôi nói, “tôi
sẽ không nhận phỏng vấn, không đưa ra câu nói, bình luận, hoặc giới thiệu
gì cả, vậy tại sao ông không đi mà hỏi một cầu thủ bóng đá hiếp dâm tập thể
ấy.”

“Tôi không phải là nhà báo.”

“Vậy ông là ai?”

“Tôi đang tự hỏi không biết chúng ta có thể gặp nhau được không.”

“Còn tôi thì không biết ông là ai.”

“Tôi không thể nói. Điện thoại của ông có thể bị nghe lén.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.