MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 774

“Sao tôi phải làm thế?”

“Jasper! Vào đây!” một giọng nói gọi vọng ra từ băng sau. Tôi lập tức mỉm
cười, có cảm giác thật lạ lùng vì tôi đã lâu không cười. Tôi mở cửa sau và
lao vào trong, và khi chiếc xe lăn bánh, Anouk và tôi ôm nhau suốt mười
phút mà không nói lời nào và không buông nhau ra.

Khi chúng tôi buông ra, chúng tôi nhìn nhau trân trối, miệng hé mở. Đơn
giản là có quá nhiều điều để nói đến nỗi không biết phải nói ra thế nào.
Nom Anouk không giống một góa phụ giàu có. Cô ta đang mặc một cái áo
sari lụa màu đỏ sậm và đã lại cạo trọc đầu. Đôi mắt xanh to tròn của cô điên
dại nhìn ra khỏi hộp sọ như biểu tượng của một thảm họa cổ đại. Khuôn
mặt cô trông vừa già vừa trẻ, vừa lạ vừa quen.

“Cậu hẳn phải nghĩ rằng tôi đã trở thành tâm thần hoang tưởng trước mọi sự
việc bí ẩn này,” cô nói. “Nhưng thật lạ lùng, Jasper ạ. Mọi người đều muốn
tôi mang một khuôn mặt kiên cường, nhưng tôi không có kiểu mặt đó. Tôi
chỉ có một khuôn mặt đau khổ mà thôi. Sau khi Oscar và giờ là bố cậu, nó
là khuôn mặt duy nhất mà tôi còn có.”

Tôi ngồi đấy cố nghĩ ra cách để mở lời. Thay vào đó, tôi siết chặt tay cô ta.

“Tôi đã sở hữu tất cả, Jasper ạ. Tôi không biết chuyện này xảy ra như thế
nào. Tôi là người phụ nữ giàu nhất nước Úc.”

“Người phụ nữ giàu nhất thế giới,” người tài xế nói.

“Đừng dỏng tai nghe nữa!”

“Xin lỗi, Anouk.”

“Tôi không để cho ai gọi mình là bà Hobbs. À mà, đấy lại là chuyện khác.
Nhưng chẳng phải thật là buồn cười khi tôi lại giàu có đến thế sao?” Còn
hơn là buồn cười ấy chứ. Và còn hơn cả châm biếm nữa. Tôi chưa quên
chúng tôi đã gặp nhau như thế nào - cô ta cào một chiếc chìa khóa dọc thân
xe thể thao của bố vì cô ta căm ghét người giàu. “Nhưng cậu gầy quá!” cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.