MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 775

thốt lên. “Chuyện gì đã xảy ra với cậu? Tôi chỉ nghe được những mẩu
chuyện rời rạc thôi.”

Tôi bảo tài xế dừng xe và anh ta cho xe đỗ lại trong một ngõ cụt. Anouk và
tôi leo ra khỏi xe, đứng trong con ngõ cạnh một gã say xỉn đang ngủ tay ôm
chặt một cái ti vi bị vỡ, tôi kể cho cô ta nghe mọi chuyện về Eddie và Terry,
về cái liên doanh dân chủ, Thái Lan, thuốc độc, đám đông cuồng sát,
Caroline, và những kẻ buôn người. Khi tôi kể đến chuyến hải hành, Anouk
cắn môi dưới, và khi tôi mô tả cái chết của bố, cô ta mút nó. Phần còn lại
của câu chuyện cô nhắm nghiền mắt và để lại một nụ cười buồn bã, cay
đắng trên mặt. Tôi không đề cập đến tranh vẽ của mẹ tôi, vì tôi cần phải giữ
chút gì đó cho riêng mình.

“Về phần tôi,” cô ta nói, “tôi đang lẩn trốn. Mọi người muốn tôi quyết định
phải làm gì. Liệu tôi có điều hành cái tập đoàn khổng lồ này hay không?”

“Cô có muốn không?”

“Một vài công việc trong số đó có thể thú vị. Có lẽ sẽ rất hay ho nếu tôi
điều hành một xưởng phim. Tôi từng làm một phim ngắn, cậu có nhớ
không?”

Tôi nhớ. Đó là một mạng lưới đáng sợ của những hình ảnh trừu tượng và
biểu tượng rõ ràng về một gã nhà giàu thuyết phục một cô gái nghèo bán
cho gã bộ ngực của cô ta, và khi đã mua được nó, gã ngồi với bộ ngực trong
cái ghế bành mà gã ưa thích, mân mê nó, hôn hít nó, cố gắng làm cho núm
vú dựng đứng lên, và khi núm vú không đứng lên, trong bất mãn và tuyệt
vọng gã đã ném bộ ngực vào bếp nướng và ăn nó với sốt cà chua.

“Cậu nghĩ sao, Jasper? Cậu nghĩ tôi có thể điều hành một xưởng phim được
không?”

“Dĩ nhiên là được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.