MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 96

“Ừm, như tôi còn nhớ thì trong những buổi chiều, mẹ tôi đem đến cho tôi
những ly sữa lạnh. Tại sao không là sữa ấm? Tại sao lại là sữa? Tại sao
không là nước dừa hay sinh tố xoài? Tôi từng hỏi bà một lần. Bà bảo đấy là
thứ mà con nít tuổi tôi uống. Rồi một lần khác, trong bữa tối, bà phạt tôi vì
tội gác cùi chỏ lên bàn trong lúc ăn. Tôi hỏi tại sao. Bà bảo, “Như thế là
khiếm nhã.” Tôi đáp, “Khiếm nhã với ai? Với mẹ à? Như thế nào?” Một lần
nữa bà không biết trả lời thế nào, và khi tôi đi ngủ ‘vì bảy giờ tối là giờ đi
ngủ đối với trẻ em dưới bảy tuổi,’ tôi nhận ra rằng mình đang mù quáng
tuân theo mệnh lệnh của một người phụ nữ mà chính bản thân bà cũng đang
mù quáng làm theo những lời đồn đại. Tôi nghĩ: Có thể mọi việc không cần
phải như thế này. Chúng có thể được làm theo một cách khác. Bất kì cách
nào khác.”

“Vậy là mày cảm thấy người ta chấp nhận những thứ có thể không có thật?”

“Nhưng họ phải chấp nhận chúng, nếu không họ không thể sống cuộc đời
thường lệ được. Họ phải nuôi sống gia đình, có nhà có cửa. Họ không có
thú vui xa xỉ là ngồi trơ ra nghĩ ngợi và thắc mắc tại sao.”

Harry vỗ tay khoái chí. “Và bây giờ mày đứng ở phía ngược lại để nghe
phản biện! Mày đang tranh luận với chính mình! Đấy cũng là dấu hiệu của
một triết gia!”

“Tôi cóc phải là triết gia triết giáo gì sất.”

Harry đến ngồi xuống cạnh bố, khuôn mặt bị ăn đòn đáng sợ của lão kề sát
mặt bố.

“Nghe đây, Marty, để tao nói với mày điều này. Cuộc đời của mày sẽ không
khá hơn chút nào đâu. Mà thực ra, hãy nghĩ đến thời khắc tồi tệ nhất của
đời mày. Mày có đang nghĩ đến nó không? Ái chà, để tao nói cho mày
nghe. Từ đấy trở đi toàn là xuống dốc.”

“Có thể.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.