MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 97

“Mày biết mày không có cơ hội trong địa ngục của sự hạnh phúc.”

Đó là một tin thật đáng buồn, và bố cay đắng chấp nhận nó, có lẽ vì bố có
cảm giác khó chịu rằng Harry hiểu bố. Nước mắt chực trào, nhưng bố cố
ngăn lại. Rồi bố bắt đầu nghĩ đến nước mắt. Quá trình tiến hóa có dụng ý gì
khi nó làm cho cơ thể con người không thể che giấu nỗi buồn? Chẳng lẽ
việc chúng ta không thể che giấu nỗi muộn phiền của mình có ý nghĩa quan
trọng đối với sự tồn tại của nhân loại? Tại sao? Lợi ích về mặt tiến hóa của
việc khóc là gì? Để khơi gợi lòng cảm thông chăng? Sự tiến hóa có đặc tính
xảo quyệt không? Sau một trận khóc lóc, người ta luôn cảm thấy cạn kiệt và
rã rời và đôi khi xấu hổ, nhất là nếu nước mắt chảy ra sau khi xem một đoạn
quảng cáo truyền hình về trà túi lọc. Đấy có phải là ý đồ của quá trình tiến
hóa để hạ thấp chúng ta không? Để làm bẽ mặt chúng ta?

Mẹ kiếp.

“Mày biết tao nghĩ mày nên làm gì không?” Harry hỏi.

“Làm gì?”

“Tự tử.”

“Hết giờ!” viên cai ngục gọi.

“Hai phút nữa!” Harry lớn tiếng đáp lại.

Bọn bố ngồi đấy nhìn nhau trân trối.

“Ừ, tao khuyên mày tự tử. Đó là điều tốt nhất cho mày. Thể nào chẳng có
một vách núi hay cái gì đấy quanh đây để mày nhảy xuống.”

Đầu bố khẽ di chuyển, dù đấy không phải cái gật đầu hay lắc đầu. Đó là
một phản ứng dội lại rất khẽ.

“Hãy đi một mình. Khi không có ai với mày. Đừng viết thư tuyệt mệnh.
Nhiều kẻ tự sát tiềm năng tốn quá nhiều thời gian viết những lời trăng trối
đến nỗi cuối cùng chết vì tuổi già! Đừng để điều này trở thành sai lầm của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.