MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 150

Cuối cùng hai bó nứa sau rốt đã được thả trôi trượt theo chiều đường

dốc xuống tới tận chân đồi. Yên ngồi xệp xuống đất. Tấm khăn lụa đỏ
mong manh đã tụt xuống cổ. Mồ hôi ướt sũng hai bả vai. Chỉ còn lại một
khoang ngực nổi bồng bềnh là khô ráo. Toàn quay đi, bâng quơ:

- Hết chiến tranh chắc cũng sẽ không còn thấy lại cảnh này nữa nhỉ?

- Thế hết chiến tranh anh Toàn sẽ làm gì?

Toàn quay lại. Mắt Yên mâng mâng ướm hỏi.

- Tôi sẽ xin trở lại nghề dạy học thôi, chị Yên à. Tôi yêu nghề ấy. Và tôi

ưa một cuộc sống điều hòa, êm ả, một nhịp điệu động cần mẫn, bền bỉ tháng
ngày. Và tôi xin nói thật...

Đột ngột, Toàn nhìn thẳng vào hai con mắt đa cảm của Yên, giọng bỗng

như lạc đi, không thật:

- Chị Yên à, tôi không thích hợp với công việc hiện thời. Mặc dầu tôi rất

yêu, rất kính trọng anh Quyết Định. Rất yêu rất kính trọng. Chị có tin là thế
không?

- Yên tin!

- Thế đấy, nói riêng ra thì tư cách mỗi ủy viên thường vụ, mỗi cán bộ trợ

lý ở đây... thật sự cũng chẳng có gì đáng phàn nàn. Ai mà chẳng có nhược
điểm này khác. Tôi cũng đầy rẫy những yếu kém đó thôi. Tôi chỉ không
thích hợp với cuộc sống ở đây thôi. Cuộc sống ở đây không xấu xa, không
thấp kém hơn nơi khác, nhưng với tôi nó có cái gì đó như là... sự vô nghĩa...
Tôi nói thế có quá không, chị Yên. Xin chị nhớ cho là tôi không chê bai gì
mọi người ở đây cả. Cuộc sống nó là thế. Nhưng công việc của tôi ở đây là
gì chị có biết không? Là viết báo cáo hàng tuần, hàng tháng, hàng quý và
soạn thảo các bài diễn văn, nói thật là rất tẻ nhạt, trong khi tôi muốn làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.