MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 153

Chỉ kịp kêu có vậy, đầu bè đã đâm đánh bịch vào một bên dông đá. Và

Toàn như một vật thể nhẹ bẫng tưởng như thình lình bị một sức đẩy từ bên
dưới, đã lập tức bắn vọt lên cao, rồi rơi đánh ùm xuống hủm nước. Ngoi vội
lên, vuốt mặt, Toàn quạt cánh tay, đưa mắt tìm kiếm. Nước réo ồ ồ. Bụi
nước tung tóe mờ mờ. May quá, chiếc bè không vỡ. Nó vừa nổi bềnh lên ở
cách anh mấy sải. Và ở đó, Yên bám chặt cạnh bè, đang quay đầu lại tìm
anh.

- Anh Toàn! Anh có làm sao không?

- Không! Chị Yên thế nào?

- Rơi hết hai con dao xuống vực rồi.

- Thôi, thế là may.

Cách thác chừng trăm mét, nước cạn, hai người kéo được chiếc bè vào

bờ. Đứng trước mặt nhau, vừa thở hổn hển, cả hai cùng vừa bật cười, rồi
thoáng cái, ngay sau đó, bỗng như vừa mới nhận ra nhau, vội vàng ngượng
nghịu quay mặt đi.

Yên, trong ướt át, lồ lộ một vóc hình thiếu phụ đang ở độ thuần thục,

tròn đầy. Một mái tóc đen nhánh. Hai bầu vú nở bồng căng nức. Một ngấn
cổ nõn nà. Một bờ hông đầy đặn. Một cơ thể đàn bà tràn trề cảm hứng dục
lạc! Nhìn Toàn, một thân thể đàn ông cân đối, tráng kiện trong bộ quần áo
ướt rượt, chị cúi xuống, thèn lẹn:

- Về nhà, nghỉ, thay quần áo đã. Chốc nữa vác củi sang bếp cũng được,

anh Toàn.

Nghe Yên, Toàn đi theo chị về nhà. Ông Quyết Định vẫn chưa về. Nắng

ngả chiều bập bùng sáng tối. Yên vào buồng trong thay quần áo. Toàn ngồi
ở gian ngoài, pha chè vừa uống hết chén nước thì nghe tiếng sột soạt ở
buồng trong và tiếp đó tiếng Yên gọi riết róng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.