MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 166

- Thế nào, nhà giáo có nhớ bài thơ Vịnh con cóc của vua Lê Thánh Tông

không? Câu đầu hình như là: Bác mẹ sinh ra vốn áo sồi.

Toàn gật đầu:

- Nguyên văn là thế này: Chừ thuở sinh ra tấm áo sồi. Chốn nghiêm

thăm thẳm một mình ngồi. Nâng tay mấy phút oai hùng nép. Tắc lưỡi đôi
lần chúng tiến lui.

- Nhà giáo giỏi thơ văn thật! Còn thực tế này, có biết không?

Ông Đồng hất đầu lên, giơ bàn tay phải. Toàn nhìn, lòng bàn tay chàng

hảo hán về già lõm một đường xẻ sâu hoắm.

- Sẹo đấy! - ông Đồng nói - Đó là vết sẹo tớ chặt đầu cóc. Đáng lẽ phải

chịt lưỡi dao vào đầu chú ta, tớ lại đặt sống dao xuống, lưỡi dao chổng
ngược lên. Rồi phập bàn tay xuống. Dao anh Mông đi rừng, sắc như nước.
Suýt mất bàn tay đấy!

- Thế là cóc đầu trảm à?

Kiến toang toang. Ông Đồng lườm Kiến:

- Đã dốt lại còn hay nói chữ. Cóc, từ Hán - Việt phải gọi là thiềm thừ,

hiểu không? Rồi ông đưa mắt kéo mọi người lại - Còn bây giờ, xem đây!

Chú cóc đầu tiên đã được ông Đồng kéo từ giỏ ra, áp đầu xuống mặt

thớt. Khéo léo vô cùng, bàn tay ông vừa rút ra thì lười con dao phay sáng
rợn đã thay thế, chịt chặt cổ chú. Có lẽ là bị nghẹt thở, hai chân sau chú đạp
loạn xạ. Vô ích! Phập! Bàn tay phải của ông Đồng từ trên cao đã hạ xuống
đúng giữa sống dao. Nghe đánh cạch, đã thấy đầu chú lìa thân, bắn ra khỏi
mặt thớt, hai con mắt còn mở trừng trừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.