MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 18

trắng hêu hếu. Và thoáng cái, chỉ chừng mươi phút sau, đã thấy Muôi nhấp
nhổm bón rơm, còn Kiến thì tay vần con vật, tay phần phật cái quạt lá cọ.
Lửa rơm nếp cháy lém nhém, lùng nhùng, theo hơi quạt, xối phù phù những
cái lười thè lè vào từng vùng da thịt con chó. Quan trọng là đều lửa, Kiến
vừa né mặt vừa nói, không để chỗ thì nứt nở, chỗ thì cháy đen. Làng tôi ấy
à, cỗ bàn mà không có món thịt cầy thì không thành cỗ bàn, ngày mồng một
Tết ta cũng thế>

- Chào bác Căn!

Ông Duyễn quay lại. Người vừa đi tới tên Căn, tuổi chừng sáu mươi, tóc

gọng kính, gò má cao, quai hàm bành bạnh; ngó vào đám thui chó, ông tặc
tặc lưỡi:

- Tớ đến từ nãy! Này, cậu Đồng đâu? Mổ chó phải nhờ tay hắn ta. Mổ

phải lấy được miếng nầm mới gọi là biết mổ. Các cậu biết câu này chưa:
Chết tiếng trống, sống miếng nầm! Mà cậu nào đánh tiết canh? Chó gié này
tiết canh cứ là ngọt như đòng đòng lúa nếp ấy nhé!

- Bác yên tâm đi! Muôi và Kiến là hai tay đồ tể lành nghề đây rồi!

Kiến quay lại, mặt nhoáng ánh lửa:

- Bác Căn, em biết yêu cầu của bác rồi. Xin bác cứ yên tâm đi! Tiết canh

mà thằng em đây đảm nhiệm thì cam đoan với bác, đánh xong, đông như
miếng bánh đúc, có thể lấy lạt xâu xách đi được. Nhưng mà bác ơi, sau đây
bác phải cho em vài đường tông đơ nhé. Đầu em sắp thành cái tổ quạ rồi
đây này.

Ông Căn cười hờ hờ:

- Yên trí đi! Tính tớ từ hồi là anh thợ cạo chuyên nghiệp là thế. Chả biết

nó bổ béo thế nào, nhưng từ thời thầy địa lý Tả Ao yểm bùa, xoay hướng
đình, trai làng Kim Liên tớ chuyển sang nghề vít đầu vít cổ thiên hạ, thì cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.