MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 183

- Anh này ở lại!

Bị bất ngờ, Toàn giật lui một bước, ấp úng:

- Báo cáo đồng chí, tôi là..

- Ở lại!

Người đeo kính trắng đã đứng dậy. Không ngờ anh ta cũng cao lớn

không kém gã sĩ quan cảnh vệ. Nhưng cũng vậy thôi. Một gương mặt lạnh
băng. Và không một lời giải thích. Hai người, bốn con mắt lừ lừ chiếu cái
nhìn đầy vẻ khinh thị vào Toàn. Trong giây phút, dồn lên gương mặt trái
xoan đỏ ừng của Toàn toàn bộ nỗi đắng cay và tủi hổ. Nghiến chặt hai hàm
răng, cắn môi, không thèm nói lại một câu nào nữa, Toàn quay lưng, gằm
mặt đi ra. Vập vào thế giới quyền lực, nơi mà sự phân chia đẳng cấp được
đặt ra gay gắt như một quy luật của sự sổng còn, là thế này đây; và sự việc
có thể là rất bình thường, là lẽ đương nhiên với nhiều người mà sao Toàn lại
là cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm đến thế!

Bước xuống sân tòa nhà, Toàn đứng lại, mặt sần sượng, nhìn chiếc máy

xúc đang quay gầu dưới hủm sâu. Lát sau, như lấy lại được cân bằng, anh
mới đi ra cổng.

Lòng trống không như vừa đánh rơi một vật báu, Toàn đi ra phố. Trước

mắt anh lúc này là hai ngày rỗi rãi. Trước mắt Toàn là Hà Nội trong những
tháng ngày cao điểm của cuộc chống chiến tranh phá hoại.

Đường phố, từ đại lộ hai làn xuôi ngược Hoàng Diệu rợp bóng cổ thụ, ra

phố Nguyễn Thái Học lóa nắng, tới ngã tư Cửa Nam chói sáng nhập nhòa
vốn tấp nập người xe, vẫn đường phố ấy, quen thân từ viên gạch lát bờ hè,
tới gốc cây sồi nổi bạnh vè, mà giờ đã vắng ngơ và xa lạ hẳn đi với Toàn.
Thiếu hẳn bóng trẻ con. Vườn hoa Canh nông, nơi hồi còn đi học Đại học
Sư phạm, các chiều hè Toàn vẫn tới hóng mát, thấp thoáng bóng may chiếc
ghế đá không người. Một chiếc xe Pôbêđa đen chạy hộc tốc, tiếng còi vuốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.