MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 190

- Em ở Hàm Rồng ra. Nhớ địa chỉ thầy ghi trong sổ lưu niệm, hôm qua

em đến hú họa, không gặp thầy. Còn sáng nay, ngồi trên mâm pháo hành
quân qua phố Cửa Nam, nhác thấy bóng thầy, em nghĩ thầy đã có mặt ở Hà
Nội! Công việc của thầy thế nào?

- Chuyện dài lắm. Trông Phiêu thấy rắn rỏi nhiều. Đánh bao nhiêu trận

rồi?

- Một ngày ở Khu Bốn em đánh bằng một tháng ở ngoài Bắc. Chúng em

ra đây nhận súng mới. Ngày mai, em lại đi vào trong kia rồi.

- Đi vào chiến trường phía N

- Vâng.

Phiêu nâng chén trà, rưng rưng:

- Thầy ơi, đi vào cuộc chiến đấu này, em mang cả bóng hình thầy theo.

Em mang tất cả tình yêu Tổ Quốc, bầu nhiệt huyết tuổi trẻ, niềm say mê lý
tưởng mà thầy đã dày công truyền đạt, nuôi dưỡng trong em. Thầy ơi, thầy
có tin là như thế không? Thầy có tin là khi nghe thầy giảng Bình Ngô đại
cáo, Kiều bán mình chuộc cha, Tây Tiến... em đã khóc vì thương yêu, vì
cảm thấy mình bỗng trở nên khôn lớn khác thường không? Thầy ơi! Trên
mâm pháo, em là pháo thủ đo xa. Trong kính ngắm, khi máy bay giặc lao
tới, trông nó khủng khiếp như con quái vật thời tiền sử. Thầy có tin là em
đứng vững trên đôi chân, nhìn thẳng vào nó mà không hề run sợ là nhờ thầy
không, thầy!

Toàn chớp chớp mắt. Phiêu đã chạm đến một vùng tâm tư sâu thẳm của

anh. Che giấu xúc động, anh quay mặt nhìn ra đường phố. Phiêu cúi xuống,
mở cái túi dết đeo bên mình, lấy ra một bọc giấy báo:

- Thầy ơi. Em có quà tặng thầy đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.