MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 20

Anh, Pháp, Đức, Hà Lan, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha. Có một phòng mà
cha nghe xưng tôi là người Việt Nam: cha Joseph Trần. Lúc tôi ở trong nhà
thờ, có một phòng xưng tội sáng đèn; rồi một người đàn ông chừng năm
mươi tuổi đến quỳ ở bục, chắp tay, cúi đầu, lầm rầm xưng tội chừng mười
phút. Trông ông ta rất thành kính và đau khổ.

Ý nghĩ cuối cùng của tôi trước khi chìm vào giấc ngủ là: không biết tội

lỗi được xưng nhiều nhất ở Rome là tội gì? Và tội lỗi mà con người thường
xuyên mắc phải nhất là tội gì?

Đêm qua, trước khi đi ngủ, rồi đã nhủ thầm rằng sáng nay sẽ dậy trước 6

giờ để tới nhà thờ Santa Maria Maggiore xem người Rome xưng tội trong lễ
sáng. Tuy nhiên, khi tôi mở được mắt, đồng hồ đã chỉ 7 giờ. Ngoài cửa sổ,
bầu trời có màu xanh Địa Trung Hải ngăn ngắt, không mây. Một ngày nắng
rực rỡ.

Hơn 8 giờ, chị Mai tới. Hôm sau, chị mặc áo trắng với váy đen; hôm nay

áo hoa và váy hoa vải phin thô màu vàng nhạt nhưng kiểu dáng giống hệt
hôm qua. Chị đi xăng đan da nâu và đội mũ vải mềm – gợi tôi nhớ đến
những bức ảnh các thiếu nữ trường dòng Sài Gòn từ trước 1975. Chị nhìn
tôi bằng đôi mắt nâu rất trong, mỉm cười:

“Hôm qua Việt ngủ có ngon không?”

Chị nói chậm; và sự chậm rãi, cộng với cái nhìn của chị đột nhiên gột

khỏi tôi một cái gì đó. Có lẽ là sự đề phòng bản năng. Chị đã hỏi một câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.