MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 249

“Ồ, cô đang để số to quá. Phải chuyển sang số nhỏ khi lên dốc; thế này

này…”

Anh ấy chỉnh lại số cho tôi.

“Cô thử đi”

Giờ thì dễ hơn nhiều mặc dù xe đi rất chậm.

“Cô thấy dễ hơn chưa?”

“Ồ, dễ hơn rồi, cảm ơn anh; anh cứ đi trước đi.”

“Không sao đâu.”

Lúc này, nhóm của tôi và cả hai nhóm kia xũng đã biến mất sau đỉnh đồi.

Còn lại mỗi mình tôi loay hoay bò như một con sên lên đỉnh. Người đàn
ông Úc chậm rãi đạp phía sau tôi và từ tốn giải thích bài giảng Nhập môn
đạp xe đạp
mà Andy rõ ràng đã đánh trượt tôi. Cuối cùng thì hai chúng tôi
cũng đến đỉnh dốc, rồi lao xuống dốc, và đạp mười phút trên đường bằng
thì gặp cả đoàn đua đang đứng lại bên một sườn đồi để chụp ảnh tòa lâu đài.
Trông ai cũng hơn hở, vui vẻ, còn tôi thì chỉ có duy nhất một ý nghĩ “Trời
ơi, những hai mươi cây số ? Mình chỉ mới đạp có hai cây mà đã chết đến
nơi rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.