MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 28

Khó lắm, tôi biết chứ.

Những ngày này, tôi chỉ ngủ từ hai đến năm tiếng mỗi ngày. Đã thế, ngày

nào tôi cũng đi bộ liên tục, ăn ít, chỉ uống nước là nhiều. Vậy mà không
thấy mệt.

Sáng nay, tôi mở mắt lúc 3 giờ sáng và đến 5 giờ đã ra khỏi nhà, xuống

tàu điện tới bảo tàng Vatican. Tôi muốn đến sớm để xếp hàng mua vé và có
thể vào được bảo tàng trước khi rời Rome.

Bên ngoài, trời còn tối và hơi lạnh. Những đường phố Rome yên tĩnh.

Dưới bến tàu điện, chỉ có một vài người chờ tàu. Trông họ đều mệt mỏi và
nhem nhuốc - điều rất khó thấy ở Rome. Họ chắc chắn không phải người Ý.
Có vẻ như họ là dân nhập cư từ Ấn Độ, Sri Lanka, Thổ Nhĩ Kỳ, Pakistan
hay một nước nào đó có màu da sẫm màu.

Lúc hơn 6 giờ 15, bên ngoài bảo tàng chưa hề có ai. Những chỉ vài phút

sau, một nhóm người Tây Ban Nha xuất hiện: một gia đình bốn người, gồm
bố mẹ và hai người con có lẽ đang là học sinh cấp ba. Sau đó, một chiếc xe
buýt dừng lại ở ngay chỗ chúng tôi và hai bà sơ chừng ngoài bốn mươi tuổi
bước xuống, một mặc áo thụng trắng, một mặc áo thụng đen. Hôm trước,
tôi hỏi chị Mai các màu áo có nghĩa là gì; có phải giống như là đai trắng,
đai đen trong võ thuật không; chị Mai cười, bảo không phải, màu khác nhau
là do các dòng tu khác nhau. Hai bà sơ đi tới chỗ tôi đứng; nhìn tấm biển
báo giờ mở cửa; rồi có vẻ không chắc chắn lắm, họ hỏi tôi. Người mặc áo
trắng nói tiếng Anh không sõi nhưng có thể hiểu được; vậy là chúng tôi bập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.